(Hệ Thống) Cả Triều Văn Võ Đều Cúi Mình

Chương 8

Bên ngoài vang lên tiếng khóc của Quận chúa Chiêu Mẫn, xen lẫn là giọng vụng về an ủi của Tam Công chúa.

Tam Công chúa dịu giọng:

“Sẽ không có chuyện gì đâu, đừng khóc.”

Quận chúa Chiêu Mẫn thổn thức:

“Ngươi nói không có chuyện gì là không có chuyện gì chắc! Nếu Tiểu Hòa xảy ra chuyện, ta cũng không muốn sống nữa, hu hu hu!”

Tam Công chúa nhẹ giọng dỗ dành:

“Ngươi đừng khóc nữa, Tiểu Hòa bọn họ rất thông minh. Người chèo thuyền nói thấy bọn họ đi vào một góc, chắc chắn sẽ không sao.”

Chiêu Mẫn nghẹn ngào:

“Hu hu hu, đều tại ngươi! Rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì tổ chức du hồ làm gì chứ!”

Tam Công chúa: “…… Được rồi, được rồi, là ta sai.”

Nghe thấy giọng của A tỷ, cả người Từ Hòa như bừng tỉnh, cảm giác như vừa sống lại lần nữa.

Từng mảng đổ nát được dọn ra, ánh sáng chậm rãi xuyên qua.

Thằng béo là đứa đầu tiên chạy ra ngoài, vì nếu chậm thêm một giây, e rằng nó sẽ phát điên mất.

Ban đầu, Từ Hòa định là người ra cuối cùng. Nhưng đứa trẻ bẩn thỉu vẫn ngồi im trong góc tối, nhỏ giọng nói:

“Ngươi ra trước đi, ta ra sau cùng.”

Từ Hòa cũng rất muốn gặp A tỷ, bèn gật đầu đồng ý.

Cậu vươn tay ra, được người bên ngoài kéo lên, từng chút từng chút bò ra khỏi đống đổ nát. Sau đó, có người ôm lấy cậu, bơi vào bờ.

Bên bờ đã tụ đầy người, đứng đầu là Quận chúa Chiêu Mẫn và Tam Công chúa.

“Tiểu Hòa!”

Vừa thấy cậu lên bờ, Quận chúa Chiêu Mẫn lập tức lao tới ôm chặt.

Đôi mắt nàng hoe đỏ vì khóc, dung mạo xinh đẹp lại càng thêm vẻ mong manh yếu đuối. Nhìn cảnh này, đám công tử thế gia bên cạnh đều đau lòng, hận không thể tiến lên lau nước mắt cho nàng.

Thật ra Từ Hòa không bị thương gì đáng kể, chỉ bị dọa sợ một trận mà thôi.

Chiêu Mẫn quận chúa kéo cậu ra, nhìn từ đầu đến chân, xác định cậu không bị thương, lại bật khóc, tức giận véo tai cậu:

“Sao ngươi lại nghịch ngợm như vậy, làm người ta lo chết đi được! Lần sau đừng hòng đi theo ta nữa!”

Từ Hòa ngoan ngoãn nhận lỗi:

“Ta biết sai rồi.”

Tam Công chúa thấy cậu bình an cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng che giấu vẻ lo lắng, khẽ gật đầu:

“Không sao là tốt rồi.”

Thư Mặc bị dọa đến mặt mày tái nhợt, quỳ xuống nhận lỗi:

“Là nô tỳ không làm tròn trách nhiệm, xin Điện hạ trách phạt.”

Nghe vậy, Từ Hòa nhếch mép, kéo kéo khóe miệng:

“Là do ta ham chơi quá, không liên quan gì đến Thư Mặc tỷ.”

Tam Công chúa nhíu mày, lạnh nhạt nói:

“Về rồi hẵng nói.”

Thư Mặc mặt tái nhợt, cúi đầu:

“Vâng.”

Từ Hòa bị A tỷ túm lấy, kéo thẳng lên kiệu.

Trước khi lên, cậu vô thức ngoái đầu lại, trông thấy đứa trẻ bẩn thỉu bị kéo ra khỏi đống đổ nát, trên quần áo loang lổ đầy máu.

Cậu ngẩn người, còn chưa kịp nhìn rõ, kiệu đã chuyển động, rèm buông xuống, cắt đứt tầm mắt.

**

Quận chúa Chiêu Mẫn không giấu giếm gì, kể hết chuyện này cho Trưởng Công chúa.

Trưởng Công chúa hoảng sợ, lập tức ra lệnh cấm túc Từ Hòa một tháng trong viện, không được phép bước chân ra ngoài.

Từ Hòa trong lòng áy náy, không dám cãi lại, may mà phụ thân và đại ca không có trong phủ, nếu không lần này chắc chắn cậu còn bị phạt nặng hơn.

Một tháng cấm túc vừa kết thúc, Từ Hòa lại nhận được một tin dữ—

Trưởng Công chúa quyết định đưa cậu vào cung, nhập học tại Quốc Thư Viện.

Học ư?

Học cái gì nữa?! Chín năm giáo dục bắt buộc đã đủ rồi! Xuyên đến cổ đại còn phải thức khuya dậy sớm học tiếp sao?!

Cứu mạng! Không cần đâu!

Nhưng dù cậu có phản đối thế nào cũng vô ích.

Trưởng Công chúa nghiêm mặt, xách tai cậu kéo đi:

“Ngươi không có quyền quyết định! Ta thấy ngươi rảnh rỗi trong phủ quá nên mới bày đủ trò nghịch ngợm!”

Từ Hòa lăn lộn trên đất:

“Khônggggg! Nương ơi, con còn nhỏ mà, con không muốn vào đó đâu!”

Chiêu Mẫn quận chúa ngồi bên cạnh, nhàn nhã ăn nho, vui vẻ xem kịch:

“Thôi đi, ngươi mười tuổi rồi, không còn nhỏ nữa! Sao không học hỏi Tiết Thành Ngọc đi? Người ta hơn ngươi có ba tuổi, mà đã danh chấn kinh thành, ai cũng gọi là thần đồng. Nhìn lại ngươi xem, chẳng có tiền đồ gì cả!”