Con trăn khổng lồ nhìn thấy nàng, đôi mắt khẽ lay động, lướt qua một tia ghét bỏ như có như không, xoay người biến thành một nam nhân cao lớn rồi kéo con mồi đi.
Tô Hy Nguyệt ngây ngẩn cả người, nhìn bóng lưng hóa thành hình người kia, vẻ mặt phức tạp.
Đây chính là Mặc Lẫm sao?
Nam chính số 2 cực kỳ thần bí khó lường trong toàn bộ trò chơi?
Dung mạo của y, nếu miêu tả kỹ, có một vẻ đẹp sắc sảo mà sâu thẳm, phảng phất như vị thần trên hình khắc cổ xưa, lạnh lùng mà xa xôi, băng giá mà không thể đến gần.
Nàng nhanh chóng hoàn hồn, theo ký ức đi đến hậu sơn, nơi đây cây cối um tùm, dây leo chằng chịt, tràn ngập hơi thở của rừng rậm nguyên sinh.
Cách đó không xa có một con sông nhỏ lẳng lặng chảy, nước sông trong vắt thấy đáy, bên trong có rất nhiều tôm cá bơi lội.
Tôm cá to hơn rất nhiều so với thời mạt thế, hơn nữa còn là loại tự nhiên không ô nhiễm.
Tô Hy Nguyệt nuốt nước miếng, cảm thấy hơi khát, còn rất đói.
Nhưng lại không vội vàng đi qua.
Nàng nhắm mắt lại, thử thiết lập liên kết với thực vật xung quanh.
Ở mạt thế, dị năng của nàng là hệ Mộc, đã được nàng tu luyện đến cấp 7.
Không chỉ có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng, dùng dây leo tấn công hoặc trói buộc đồ vật, mà còn có thể chữa trị một số vết thương đơn giản, cũng như quan sát động tĩnh trong một phạm vi nhất định.
Ở mạt thế, nàng nhờ dị năng này mà vơ vét không ít vật tư.
Đáng tiếc gặp phải một con zombie cực kỳ lợi hại, không cẩn thận bị nổ chết.
Không lâu sau, một sợi dây leo nhỏ màu xanh lục xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Nàng mừng rỡ trong lòng, dị năng vẫn còn, chỉ là không biết vì nguyên do gì mà bị tụt xuống cấp 1.
Không sao cả, cấp 1 thì cấp 1, thú thế linh khí dồi dào, sớm muộn gì cũng sẽ tu luyện lên được.
Dưới sự điều khiển của nàng, dây leo trong lòng bàn tay "vèo" một tiếng bay ra, tốc độ cực nhanh quấn lấy một cây đại thụ cách đó không xa, sau đó lại nhanh chóng bay trở về.
Nàng nhìn dây leo xanh mơn mởn trong lòng bàn tay, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Có dị năng, nàng ở thế giới này có thêm vài phần bảo đảm.
Tô Hy Nguyệt thu dây leo vào lòng bàn tay, đi đến bên bờ sông ngồi xổm xuống.
Đầu tiên, nàng vốc nước rửa mặt, dòng nước mát lạnh giúp nàng hạ nhiệt đôi chút, chỉ là cảm giác trên tay không đúng lắm, cứ cảm thấy trên mặt lồi lõm, lại còn rất nhờn.
Khiến nàng ghê không chịu nổi.
Mượn bóng mình phản chiếu dưới nước để soi, tóc tai rối bù, bết dính, còn lẫn cả lá khô không rõ.
Trên người mặc một chiếc váy da thú, vừa bẩn vừa rách, lại còn tỏa ra một mùi hôi khó ngửi, xém chút nữa khiến nàng nôn ra.
Mặt thì khỏi phải nói, đen nhẻm thô ráp, nhờn bóng, mọc đầy mụn mủ, có mấy cái mụn còn đang chảy nước vàng vàng, ghê không thể tả.
Mắt thì nhỏ lại còn đυ.c ngầu, mũi thì tẹt dí, miệng thì rộng và dày, còn bị hô.
Vóc dáng thì vừa béo vừa sồ sề, giống như toàn bộ mỡ trên người đều dồn lại một chỗ, đến eo cũng chẳng thấy đâu.
Tô Hy Nguyệt bị chính mình làm cho phát ói, nhất thời không nhịn được: "Ọe..."
Nàng nôn thốc nôn tháo, gần như nôn cả mật xanh ra ngoài.
"Trời ơi, sao lại xấu đến mức này?"
Tâm trạng nàng hơi sụp đổ, bản thân tuy không phải là đại mỹ nhân, nhưng cũng thuộc dạng thanh tú đáng yêu, có bao giờ xấu xí thế này đâu?
Với bộ dạng xấu xí này, đừng nói là nam nhân, ngay cả bản thân nàng cũng thấy ghét bỏ.
Không được, trước tiên phải tắm rửa sạch sẽ, sau đó chỉnh trang lại khuôn mặt này mới được.
Tô Hy Nguyệt tuy không phải là người đặc biệt yêu cái đẹp, nhưng cũng cực kỳ chú trọng hình tượng cá nhân, tuyệt đối không cho phép bản thân lôi thôi lếch thếch như vậy.
Thật sự là quá mất hình tượng.
Nàng đưa tay sờ mặt, nhờn dính, ghê tởm đến mức nàng phải rụt tay lại.