Thị Vệ Beta Ngày Ngày Ôm Mộng Chạy Trốn

Chương 4

Thẩm An đứng yên trước cửa, bóng dáng thẳng tắp như cây tùng giữa gió sương, dù vừa bị Lục Duẫn Hành trêu chọc một trận cũng không để lộ nửa phần cảm xúc. Yên lặng hồi lâu, cậu định quay người tiếp tục canh giữ thì bên trong chợt vang lên một giọng nói lười biếng.

"Còn đứng đấy làm gì? Vào đi."

Thẩm An hơi khựng lại rồi đẩy cửa bước vào.

Lục Khâm Viêm ngồi tựa vào ghế, áo trong hơi xộc xệch để lộ xương quai xanh, dáng vẻ phong lưu nhưng ánh mắt lại tối đen như đầm sâu. Hắn nheo mắt nhìn người vừa bước vào, ánh nhìn lướt qua bờ vai cậu rồi dừng lại ở dấu vết bàn tay vừa lưu lại trên đó.

Hắn bật cười nhẹ, giọng điệu như có như không:

"Tứ hoàng đệ của ta dạo này càng lúc càng không biết giữ ý tứ."

Thẩm An không đáp, chỉ chắp tay hành lễ như thường lệ.

Lục Khâm Viêm nhướng mày, nhấc một ly trà lên nhấp một ngụm, rồi thản nhiên hỏi:

"Hắn đưa thư mời đến, hẳn là ngươi cũng nghe thấy rồi nhỉ? Vọng Tinh Yến."

Nghe nhắc đến yến tiệc, Thẩm An khẽ gật đầu, trầm tĩnh đáp:

"Vọng Tinh Yến là một buổi yến tiệc hoàng thất, thần không rõ chi tiết, nhưng nghe nói mỗi lần tổ chức đều có sự góp mặt của các thế gia quyền quý và những nhân vật có sức ảnh hưởng."

Lục Khâm Viêm buông ly trà xuống bàn, ánh mắt hờ hững.

Thẩm An tiếp tục:

"Thần cho rằng điện hạ nên đi. Đây là cơ hội tốt để mở rộng thế lực, giúp người tiến thêm một bước đến vị trí Thái tử."

Không gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.

Lục Khâm Viêm không nói gì, nhưng ánh mắt hắn tối sầm lại, vẻ châm chọc nơi khóe môi dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Ngươi cũng nghĩ ta nên đi?" Hắn cười nhạt, giọng nói bất giác thêm phần trầm thấp nguy hiểm.

Thẩm An không nhận ra sự biến đổi trong cảm xúc của đối phương, vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh:

"Thần chỉ cân nhắc trên đại cục mà thôi."

"Đại cục?" Lục Khâm Viêm lặp lại, rồi bỗng nhiên bật cười thành tiếng.

Khoảnh khắc sau, hắn bất ngờ đứng dậy, bước đến trước mặt Thẩm An, bàn tay túm lấy cổ áo cậu, lực đạo mạnh đến mức khiến vạt áo lập tức căng lên.

Xoẹt!

Tiếng vải bị xé vang lên trong không gian tĩnh mịch.

Lục Khâm Viêm hung bạo xé rách cổ áo Thẩm An, vạt áo bị kéo xuống lộ ra làn da trắng ngần không chút tỳ vết.

Trước khi cậu kịp phản ứng, một cơn đau nhói đột ngột ập đến.

Hắn cắn mạnh lên cổ cậu.

Vết cắn quá lớn khiến máu tươi tràn ra, nhuộm đỏ cả làn da trắng mịn.

Thẩm An giật mình, thân thể cứng đờ. Cơn đau bỏng rát truyền đến từ vết cắn, nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng, không hề kêu lên.

Lục Khâm Viêm không buông ra ngay, đầu lưỡi lướt qua vết thương, ánh mắt cuồng loạn như dã thú chiếm giữ con mồi.

Sau một lúc, hắn mới chậm rãi rời khỏi cần cổ nhuốm máu, dùng ngón tay vuốt nhẹ qua dấu vết do chính mình để lại, giọng nói khàn khàn:

"Ngươi thật sự nghĩ ta muốn đến nơi đó để tìm một kẻ nào khác giúp ta giải tỏa ư?"

Hắn cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên làn da đau rát:

"Thẩm An, đến cả ngươi cũng nghĩ ta là loại người như thế?"

Không khí trong phòng tựa như đông cứng lại, chỉ còn tiếng thở của hai người quấn lấy nhau, mang theo hơi nóng lẫn cơn tức giận đè nén của Lục Khâm Viêm.

Thẩm An cảm nhận rõ ràng từng cơn đau rát từ vết cắn trên cổ, máu nóng rỉ ra dọc theo đường cong cần cổ, men theo xương quai xanh rồi biến mất trong lớp áo nửa mở.

Cậu thực sự không hiểu được.

Rõ ràng đêm qua, chính hắn đã gọi cung tần, mỹ nữ vào phủ tɧác ɭoạи cả đêm. Vậy mà hôm nay lại tức giận khi cậu đề nghị hắn tham gia Vọng Tinh Yến, như thể những gì hắn làm trước đó chưa từng tồn tại.

Nếu đã phóng túng đến thế, tại sao giờ lại tức giận khi có người nhắc đến?

Thẩm An nhất thời không thể lý giải, tâm trí rối bời.

Cậu hơi cúi đầu, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng cổ áo bị nắm chặt khiến cậu không thể thoát đi dễ dàng. Lục Khâm Viêm nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt tối sầm như đáy vực sâu.

Chỉ trong khoảnh khắc, Thẩm An hít sâu một hơi, dằn xuống mọi suy nghĩ, sau đó quỳ xuống trước mặt hắn, đầu cúi thấp:

"Thần không dám."

Giọng nói bình thản không có chút gợn sóng nào, nhưng tay cậu đặt trên đùi lại khẽ siết chặt, l*иg ngực phập phồng như đang cố nén lại điều gì đó.

Lục Khâm Viêm nhìn xuống người quỳ dưới chân mình, đôi mắt hắn co lại, ánh nhìn càng thêm lạnh lẽo.

Câu nói "Thần không dám" này lọt vào tai hắn chẳng khác nào một nhát dao xoáy thẳng vào lòng ngực.

Không dám? Hay là... Không muốn hiểu?

Hắn nghiến răng cúi xuống, bàn tay đưa ra rồi siết lấy cằm Thẩm An, ép cậu ngẩng đầu lên.

"Ngươi muốn ta đi?" Hắn nhếch môi, giọng nói thấp trầm. "Được thôi, ta đi, nhưng ngươi cũng đừng hối hận."