“Tự anh dùng đầu mà nghĩ xem, cho dù chuyện là thật, nhưng đến nước này rồi, Tứ gia rõ ràng không muốn nhận trách nhiệm! Ngay cả người lớn còn không tìm, sao lại đi nhận đứa trẻ?”
“Ồ, lúc người ta cố công đi tìm thì cô ta lại trốn, không chịu nhận, giờ mang cái bụng to quay lại nhận cha à?”
“Ai nghe chuyện nực cười thế này mà không thấy mình bị biến thành thằng ngốc chứ?!”
“Anh thấy Tứ gia giống thằng ngốc chắc?!”
Huyết sắc trên cánh môi Yến Noãn tan hết, răng cũng lạnh đến run cầm cập.
Quản gia Văn đứng bên kia màn mưa, nhìn rõ thân hình nhỏ nhắn gầy gò đang cầm ô đứng trong sân, ánh mắt sắc như dao, như muốn moi sạch ruột gan của cô ra soi xét, lời nói còn cay nghiệt hơn lưỡi dao.
“Người đàn ông quyền cao chức trọng như vậy, chuyện chơi bời với phụ nữ có gì lạ đâu? Đã chán ghét rồi thì sao còn muốn nhặt về? Tôi nói khó nghe một chút: qua bao lâu như vậy, làm sao chứng minh được đứa trong bụng cô ta thật sự là của Tứ gia?”
Mặt Yến Noãn trắng bệch như tờ giấy, tai như vang lên tiếng máu sôi ù ù.
Cô đã đoán trước rằng sau từng ấy năm, lần trở về này chắc chắn sẽ bị làm khó.
Nhưng rốt cuộc vẫn còn trẻ người non dạ, sao có thể nghĩ đến việc sẽ bị người ta sỉ nhục danh dự ngay trước mặt như vậy?
Cô chỉ là một lần sơ suất, bị anh cưỡng bức thân thể.
Nhưng cô đâu phải hạng đàn bà lẳиɠ ɭơ dễ dãi để ai cũng được?
Yến Noãn cũng vừa lo vừa giận, mắt đỏ hoe, siết chặt nắm đấm.
“Văn gia! Tôi với ông cũng có giao tình nhiều năm rồi! Sao ông có thể sỉ nhục em gái tôi như vậy? Ông định ép chết nó chắc?!”
Quản gia Văn cau mày, vẻ mặt khó chịu:
“Tôi đây là nể tình quen cũ nên mới nói thẳng với hai người! Tôi làm quản gia cho nhà quyền quý bao nhiêu năm rồi? Mấy trò bụng to rồi vác xác tới đòi danh phận, tôi thấy nhiều rồi!”
Ông ta hừ mũi một tiếng, giọng điệu khinh bỉ, chua chát:
“Đừng trách tôi nói thẳng, nếu tự tin như vậy thì chi bằng cứ bình tĩnh, đợi đứa nhỏ sinh ra rồi đem đi nhận cha, lúc đó còn có thể phân rõ thật giả.”
“Đàn ông quyền thế, ai chẳng có vài đứa con riêng?”
“Cho dù đứa trong bụng em gái anh thật là của Tứ gia, thì với đàn ông mà nói cũng chẳng là gì to tát. Có khi vì dòng máu mà giữ lại đứa trẻ, nhưng cũng không chắc sẽ để mẹ nó được lên mặt.”
“Anh tưởng sống trong nhà quyền quý là dễ à? Một người phụ nữ thấp kém ôm con vào cửa, liệu có thể sống nổi không còn chưa chắc, đừng mơ mộng chuyện nhờ con mà đổi đời, sống sót được đã là may mắn rồi!”
Chết, chính là kết cục của những người phụ nữ tham lam đó.
Yến Noãn như bị tát thẳng mặt.
Cô xấu hổ và tức giận, nhìn chằm chằm vào quản gia Văn.
Một lúc lâu sau, không chịu đựng được nữa, cầm ô quay người rời đi.
Đã không gặp được người ở phủ Thống soái, cô sẽ đến Binh Phủ Ti chờ!
Một lão quản gia mà muốn cản cô, hừ.
“Noãn Noãn!”