Mười sáu tuổi, Hứa Triều Vũ mở quyển nhật ký, tìm thấy bức tranh đơn giản cậu vẽ hồi năm tuổi, là hai người tí hon nắm tay nhau, cả hai đều đang rơi nước mắt.
Một người màu xanh, vì Chu Trường Hạ lúc nhỏ luôn mặc quần yếm bò màu xanh.
Một người màu đỏ, vì mẹ Hứa tin rằng mặc đồ đỏ sẽ mang lại may mắn.
Bên trên còn có mấy hàng phiên âm bập bẹ mà Hứa Triều Vũ đã học lúc bé, sắp xếp lộn xộn, cứ như một tác phẩm nghệ thuật trừu tượng vậy.
Sau này, cậu dán nó vào nhật ký.
Trông thì xấu, nhưng Hứa Triều Vũ chưa từng nỡ vứt đi.
Bên ngoài, mẹ Hứa lại đang lải nhải:
“Đúng là có duyên thật, con với Trường Hạ lại cùng thi đỗ vào một trường, rõ ràng điểm số cách nhau xa vậy mà… Chắc là duyên phận thôi. Mấy năm trước còn học chung, rồi sau này dù ở xa cũng gọi điện cho nhau, nghỉ hè hay nghỉ đông gì cũng chơi chung…”
Hứa Triều Vũ lặng lẽ viết nhật ký.
Mẹ Hứa bắt đầu dọn bàn học cho cậu, Hứa Triều Vũ bất động như núi.
Mẹ Hứa vẫn tiếp tục nói:
“Con còn nhớ hai đứa quen nhau thế nào không? Lúc trước đấy, cái hộp xếp hình đó, Trường Hạ tặng con đấy, biết tại sao không? Chẳng phải vì lần đầu gặp nhau, hai đứa cùng khóc rưng rức à? Xoay qua xoay lại cũng chỉ vì mấy miếng xếp hình.”
“Sau đó cô giáo còn bảo hình như hai đứa lại khóc thêm lần nữa…”
Hứa Triều Vũ thu tay lại, nhường chỗ để mẹ lau bàn.
Mẹ lau xong, quay sang trách cậu:
“Sao con chẳng nói gì cả!”
Hứa Triều Vũ mở to đôi mắt tròn xoe:
“Dạ?”
Mẹ Hứa: “…” Tức chết mất!
Hứa Triều Vũ da trắng môi đỏ, thừa hưởng những nét đẹp từ mẹ, trông tinh tế nhưng không hề nữ tính, đường nét gương mặt thanh tú, đôi mắt mang ít vẻ lạnh lùng và sắc sảo.
Chỉ có điều… tính cách thì lại khiến mẹ Hứa khó hiểu đến phát cáu.
Nhưng nhìn đứa con trai đẹp trai rạng ngời, mẹ Hứa bỗng lại tự hào vì sinh ra một đứa con như vậy.
Hứa Triều Vũ nghĩ ngợi một chút:
“Mặc dù con không giỏi Sinh học, nhưng mẹ à, chuyện này… cũng liên quan đến ba nữa.”
Mẹ Hứa: “…”
Bà thở dài:
“Viên Viên, nếu không muốn mẹ đánh con thì mau biến ra chỗ khác đi.”
Hứa Triều Vũ: “…”
Kể từ khi tốt nghiệp mẫu giáo, mẹ Hứa chỉ gọi cậu là "Viên Viên" trong một trường hợp duy nhất:
Lúc muốn đánh cậu.
Nghe đâu đây gọi là "đường mật bọc dao", dùng giọng ngọt ngào để cậu mất cảnh giác mà sa vào bẫy.
Ví dụ như lần cậu mải mê nhìn cá vàng trong hồ sau giờ học rồi quên về nhà.
Khi đó, mẹ Hứa sẽ âu yếm gọi:
“Viên Viên.”
Sau đó bế cậu lên, đánh mấy cái nhẹ vào mông.
Thực ra không hề đau, nhưng mẹ Hứa sẽ kể lại cho Chu Trường Hạ nghe.
Kết quả, Chu Trường Hạ mắt rưng rưng, chạy tới hỏi cậu:
“Dì bảo dì đánh mông cậu thật à?”
Hứa Triều Vũ: “…”
Thật là mất mặt.
Vậy nên bây giờ, chỉ cần nghe mẹ gọi “Viên Viên”, cậu lập tức có phản xạ muốn ôm đầu ngồi xổm.
Hứa Triều Vũ đứng phắt dậy rời khỏi phòng, ra phòng khách nhìn chằm chằm vào chiếc TV chưa bật.
Sau đó, cậu lấy chiếc điện thoại mẹ mua để nhắn tin cho Chu Trường Hạ.
Đừng gọi mình là Viên Viên: [Chu Trường Hạ, dậy chưa?]
Trường Hạ từ tốn: [Bây giờ là ba giờ chiều rồi.]
Đừng gọi mình là Viên Viên: [Chào buổi chiều.]
Trường Hạ từ tốn: […]
Trường Hạ từ tốn: [Tớ qua tìm cậu chơi nhé?]
Đừng gọi mình là Viên Viên: [Không cần phải bám người thế đâu, tớ với cậu đâu có ở cùng thành phố.]
Trường Hạ từ tốn: […]
Trường Hạ từ tốn: [Nhưng tớ muốn chơi với cậu, không được à? Làm phiền cậu lắm sao?]
Hứa Triều Vũ chưa hiểu "ngôn ngữ trà xanh" là gì, chỉ cảm thấy Chu Trường Hạ thật đáng thương.
Trông cậu ấy có vẻ… không có nhiều bạn.
Trường Hạ từ tốn: [Trước kia nghỉ đông hay nghỉ hè tụi mình đều chơi cùng nhau. Giờ lên cấp ba rồi, cậu không muốn chơi với tớ nữa sao?]
Trường Hạ từ tốn: [Haiz…]
Đừng gọi mình là Viên Viên: [Vậy mình đi net đi.]
Dấu chấm hết, không phải dấu hỏi, chứng tỏ cậu đã quyết định rồi.
Trường Hạ từ tốn: [Cậu quên lần trước bị bắt quả tang rồi à?]
Đừng gọi mình là Viên Viên: [Ồ, vậy thôi.]
Trường Hạ từ tốn: [Thế tớ qua nhà cậu nhé, nửa tiếng nữa tới.]