Trúc Mã Lại Chọc Tôi Cười Rồi

Chương 4: Không còn chút can đảm nào nữa

Chu Trường Hạ ngồi trên chiếc ghế trẻ em, mắt dán chặt vào cửa hàng đồ chơi bên đường, cứ nhìn chằm chằm vào hộp xếp hình hết lần này đến lần khác.

Ba Chu suy nghĩ một lát, rồi nói:

“Con có muốn mua một bộ không? Lần sau chơi cùng Viên Viên nhé?”

Ông cảm thấy đứa bé kia rất đáng yêu, tính tình cũng tốt, biết đâu có thể trở thành bạn với Trường Hạ.

Trường Hạ nên có một người bạn tốt.

Ngón tay Chu Trường Hạ khẽ co lại, trong đầu bỗng hiện lên đôi mắt tròn xoe của Viên Viên.

Thật ra, cậu biết mình đã hiểu lầm rồi, Viên Viên chẳng hề trầm lặng hay cô đơn chút nào.

Nhưng mà… chơi rất vui.

Sáng hôm sau, ba Chu đã gói bộ xếp hình cẩn thận và nhét vào cặp sách của Chu Trường Hạ.

Mẹ Chu đi làm về, tay gõ bàn phím lạch cạch, vừa làm vừa thắc mắc:

“Kết bạn thôi mà sao phiền phức vậy?”

Đúng chuẩn một người phụ nữ thẳng tính, hoàn toàn không hiểu nổi.

Ba Chu càng thêm nghiêm nghị, liếc bà một cái không hài lòng:

“Hồi nhỏ em chưa từng kết bạn à?”

Mẹ Chu suy nghĩ một lúc rồi đáp tỉnh bơ:

“Có chứ, là anh đó.”

Thanh mai trúc mã, lớn lên cưới nhau, vừa đơn giản vừa tiện lợi.

Ba Chu: “…”

Ông nhìn vào đôi mắt tròn xoe, đầy tò mò của Chu Trường Hạ, quyết định tạm thời không tranh luận chuyện này nữa.

Thế là sáng hôm sau, Chu Trường Hạ mang theo bộ xếp hình đến nhà trẻ.

Viên Viên đến lớp không sớm cũng không muộn.

Mẹ Viên là một bà nội trợ, ngày nào cũng vui vẻ đưa con trai đến trường, lúc nào bà cũng canh đúng thời gian có nhiều trẻ nhỏ nhất để Viên Viên vừa bước chân vào lớp đã có bạn chơi cùng.

Dù thực ra… thằng bé cũng chẳng quá cần điều đó.

Viên Viên là kiểu trẻ con rất dễ chìm vào thế giới riêng của mình.

Không phải là cậu cô lập hay khó gần, mà ngược lại, Viên Viên rất đáng yêu và được nhiều bạn yêu quý.

Nhưng thỉnh thoảng, khi đang chơi, cậu lại đột nhiên ngẩn ngơ, hoặc đang làm gì đó thì bỗng nghĩ sang chuyện khác.

Hoặc đôi khi, Viên Viên chỉ chăm chăm nghịch món đồ trong tay mà không thèm để ý đến ai.

Chu Trường Hạ bước từng bước cẩn thận, đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ.

Cậu ấy nắm chặt tay, tiến lại gần Viên Viên.

Lúc đó, Viên Viên đang gục mặt lên bàn đếm mấy tấm thẻ đủ màu sắc, hoàn toàn không nhận ra có người đứng cạnh mình.

Chu Trường Hạ: “…”

Cậu ấy định cất tiếng gọi.

Nhưng trong đầu lại diễn ra một cuộc đấu tranh dữ dội:

“Nếu mình gọi nhỏ quá, Viên Viên không nghe thấy thì sao?”

“Gọi lớn quá, lỡ các bạn khác nhìn mình thì sao?”

“Nhỡ Viên Viên quên mất mình rồi thì sao?”

“Nếu cậu ấy không muốn chơi với mình nữa thì sao?”

Nếu nói Viên Viên là một đứa trẻ vừa tập trung cao độ vừa hay để đầu óc “bay xa”, thì Chu Trường Hạ chính là kiểu trẻ con thích tưởng tượng và có thể tự diễn xong một vở kịch nhỏ trong đầu mình.

Thế nên…

Trong lúc cậu ấy còn đang “diễn” dở một màn kịch nội tâm rối bời, thì cô giáo đã đến.

Chu Trường Hạ: “…”

Viên Viên vẫn ngồi yên, say sưa đếm từng tấm thẻ sặc sỡ.

Chu Trường Hạ tiu nghỉu ôm cặp về chỗ ngồi, cảm thấy mình đã bỏ lỡ cơ hội để kết bạn.

Thực ra, cậu ấy cũng không thích Viên Viên lắm…

Chỉ là…

Chu Trường Hạ thấy hơi áy náy.

Hôm qua, cậu ấy thực sự không cố ý xô đổ mô hình xếp hình đâu.

Khi đó, cậu ấy chỉ muốn lại gần để xem thử cậu bạn trông có vẻ cô đơn kia là ai…

Kết quả lại vấp phải một viên sỏi.

Mà lúc đó, thứ cao nhất, gần nhất bên cạnh cậu ấy một là mô hình xếp hình, hai là Viên Viên.

Để tránh cảnh hai đứa trẻ ngã lăn ra đất, Chu Trường Hạ vội vàng chộp lấy mô hình.

Nhưng…

Mô hình không đủ sức đỡ một đứa trẻ năm tuổi.

Thế là nó đổ rầm, rồi Viên Viên bật khóc.

Nghĩ đến đây, Chu Trường Hạ cũng phải thừa nhận, kết bạn thực sự rất phiền phức.

Lúc này, cậu ấy không còn chút can đảm nào nữa.