Xuyên Thành Pháo Hôi Yểu Mệnh Được Nam Chính Thầm Yêu

Chương 4

Hành vi của thiếu niên trong mắt Ôn Tiểu Nhuyễn có chút khó hiểu, nhưng hiện tại cô cũng không tiện phản bác, chỉ có thể để hắn nói gì thì mình làm theo đó. Cũng may người này tuy kỳ quái, nhưng không có ý định làm hại cô.

"Tạm biệt."

"Anh tên là Chu Tứ." Hai người đồng thời mở miệng.

"Tôi biết."

"Có bạn trai chưa?"

"..." Cô nghiêng đầu, hiển nhiên là không hiểu.

Cuộc đối thoại kỳ lạ không kéo dài bao lâu, bởi vì gió đêm thổi nhiều, Ôn Tiểu Nhuyễn có chút lạnh. Bây giờ tuy là mùa hè, nhưng gió này đối với người thể yếu bệnh tật mà nói, vẫn là không đủ ôn hòa.

Thiếu niên có lẽ là nhìn ra sự khó chịu của cô, liền không dây dưa thêm. Nhưng khi Ôn Tiểu Nhuyễn chuẩn bị rời đi, lại bổ sung một câu: "Anh độc thân."

Câu nói kia, Ôn Tiểu Nhuyễn nghe thấy rất rõ ràng...

Rõ ràng còn chỉ là người xa lạ, đối phương giống như người điều tra hộ khẩu, nhất định phải nắm rõ mọi ngóc ngách về nhau.

Sự bối rối này không khiến Ôn Tiểu Nhuyễn phải xoắn xuýt lâu, người trông rất kỳ lạ kia, cũng chỉ là một người xa lạ thôi. Sau này có lẽ sẽ không gặp lại, đừng suy nghĩ quá nhiều, điều đáng tiếc nhất là cây kẹo bông trong tay không ăn được nữa.

Có chút xui xẻo, Ôn Tiểu Nhuyễn nghĩ.

Nơi cô gái ở không xa hồ sen, chỉ cần đi qua một khúc quanh là đến.

Điều Ôn Tiểu Nhuyễn không ngờ là, cô sẽ gặp một người quen ở dưới lầu khách sạn nơi mình ở.

Đó là Tạ Yến, dáng người cao ráo của cậu đứng thẳng dưới hành lang cuối con đường. Tóc đen, bộ đồng phục thể thao trắng tinh tươm, dù chỉ là những trang phục đơn giản nhất, khoác lên người cậu cũng đủ khiến người ta khó lòng quên được.

Quả không hổ danh là nam chính trong nguyên tác, ngoại hình xuất chúng, chiều cao mét tám mươi, làn da trắng lạnh đến chói mắt, mắt phượng, thứ nào cũng đều thuộc hàng thượng phẩm.

Cậu trông như đang đợi ai đó, mà người cậu đợi là ai, cũng chỉ có vị kia thôi.

Nói ra thì thật nực cười, cô không phải người của thế giới này, cô xuyên không đến đây, một giấc tỉnh dậy đã xuất hiện trong thân thể này, biến thành một bé gái bảy tuổi.

Trở thành Ôn Tiểu Nhuyễn của thế giới này.

Đây là một quyển truyện cứu rỗi, người được cứu rỗi dĩ nhiên không phải là cô, mà là nam chính Tạ Yến của quyển truyện này.

Nam chính vốn là đại thiếu gia, bị bảo mẫu cố tình làm lạc mất vì ghen ghét phu nhân trong nhà. Người bảo mẫu nhẫn tâm vứt bỏ Tạ Yến, khi đó còn đang tã lót, vào thùng rác ở vùng ngoại ô. Tiếng khóc của đứa trẻ đã thu hút sự chú ý của một công nhân vệ sinh môi trường, cũng chính là bà nội của Tạ Yến sau này.

Người bà lương thiện đã cứu đứa trẻ đáng thương bị cha mẹ bỏ rơi này.

Nam chính có tướng mạo xuất chúng, chỉ số thông minh cực cao, từ nhỏ đã là "con nhà người ta" trong miệng mọi người, đứng trong đám đông cũng vĩnh viễn nổi bật như hạc giữa bầy gà, là nơi ánh mắt mọi người tụ tập.

Thiếu niên xuất chúng như vậy lại có một thân thế vô cùng tồi tệ. Gia cảnh nghèo khó, những gian khổ sau lưng cùng lòng tự trọng trước mặt người khác, tất cả đều đè nặng lên vai cậu, khiến cậu nghẹt thở. Chính điều đó đã tạo nên tính cách lạnh lùng, xa cách của cậu.

Đây là thiết lập nguyên tác, cũng chính là hiện thực của thế giới này: nữ chính là một tiểu thư danh giá chính hiệu, xinh đẹp rạng ngời, hào phóng bao dung, như ánh mặt trời ấm áp, đích thực là con cưng của trời.