Ôn Dư Hoài, Tô Thấm cho rằng bản thân sẽ vĩnh viễn không thể nào quên được người ấy, thế mà chỉ cần thêm chút tóc cùng ít râu mà đã có thể khiến cậu khó nhận ra hắn ta.
“Tôi không tìm được dao cạo râu dù đã tìm kiếm rất lâu, loại đàn ông nào mà trong nhà đến cái dao cạo râu cũng không có vậy, nhưng nếu là Thấm Thấm thì không còn lạ nữa, em vẫn chưa mọc râu đúng không.”
Người đàn ông dùng động tác lưu loát mà nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó hắn ta thả người thật mạnh ngồi vào chiếc sô pha nhỏ trong phòng Tô Thấm. Dáng người cao lớn của hắn ta cùng với chiếc sô pha nhỏ bé tạo ra hình ảnh vô cùng đối lập, giống như con voi chen vào ổ của con thỏ xinh xắn, chỉ cần tưởng tượng đã thấy không hợp.
Bây giờ cánh tay trái của hắn ta tùy ý mà đặt ở phía trên lưng ghế sô pha, dù chỉ là một động tác đơn giản như vậy đã đủ khiến người khác cảm nhận rõ ràng được cơ thể cường tráng của người đàn ông này. Bởi vì cánh tay trái của hắn ta chỉ cần thoáng duỗi dài ra thêm một chút, là có thể dễ dàng đo được ra toàn bộ chiều dài của chiếc sô pha này.
“Vâng, vẫn chưa mọc râu đâu ạ.” Tô Thấm đang bận cắt rau nên cũng không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời luôn.
Ôn Dư Hoài với Tô Thấm đã quen biết với nhau từ nhỏ, do mẹ Ôn Dư Hoài vẫn luôn tài trợ cho cô nhi viện - nơi mà cậu sống, năm Ôn Dư Hoài 10 tuổi đã đi theo mẹ của mình tới một lần, sau khi gặp được bé Tô Thấm 8 tuổi thì thường xuyên tới cô nhi viện tìm cậu để chơi cùng.
Phần lớn đồ ăn vặt trong thời thơ ấu của Tô Thấm đều đến từ tay của vị thiếu gia này, cậu tự nhận mình là bảo tiêu nhỏ của Ôn Dư Hoài, Tô Thấm ăn đồ mà hắn ta cho thì phải bảo vệ hắn ta.
Đáng tiếc vào một lần cậu bị đứa trẻ lớn hơn cướp đồ ăn vặt, trong cả quá trình đó thì cậu chỉ biết khóc huhu thì lại được Ôn Dư Hoài bảo vệ, vì thế cậu lại thay đổi vị trí của mình thành chân sai vặt của Ôn Dư Hoài.
Sau đó Ôn Dư Hoài lại tỏ tình với cậu, vị trí của cậu trở thành bạn trai của Ôn Dư Hoài.
Cuối cùng Ôn Dư Hoài lại nói rằng cậu quá nhàm chán, qua nhiều năm như vậy thì cũng đã chơi chán cậu rồi, do đó cậu biến thành bạn trai cũ của Ôn Dư Hoài.
Đã được 5 năm kể từ lần cuối họ gặp nhau, không nghĩ tới sẽ gặp lại trong hoàn cảnh thế này.
Còn tưởng rằng hắn ta sẽ trở thành một tang thi xấu xí cả người chảy mủ, Tô Thấm tức giận mà bóp đám rau xanh đang cắt trong tay.
Cậu cảm thấy bản thân không nên tức giận như vậy, bởi vì Ôn Dư Hoài cũng đã mua cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon, vẫn luôn đối xử tốt với cậu, không chỉ mua quần áo mà còn thường xuyên dẫn cậu đi chơi, đồng thời hắn ta cũng đóng học phí cho cậu nữa.
Tuy rằng hắn ta vẫn luôn nói cậu vô dụng, cũng không cho cậu chơi với các bạn học khác, lúc nào Ôn Dư Hoài muốn sai vặt cho cậu thì cậu phải lập tức xuất hiện, từ ăn mặc đến học tập hay xã giao đều phải dưới sự quản lý sát sao, từ đầu đến chân Tô Thấm thuộc sự khống chế của hắn ta.
Nhưng hắn ta gần như được xem một nửa người nuôi dưỡng nên Tô Thấm của hiện tại, vì thế Tô Thấm vẫn luôn ngoan ngoãn nghe theo, phục vụ cho yêu cầu của hắn ta.
Từ khi có nhận thức thì Tô Thấm đã mồ côi cha mẹ, chỉ được nghe người khác nói rằng cha mẹ sẽ quản lý con cái rất nghiêm khắc, do đó đối với hành động này của hắn ta thì cậu cũng không dị nghị gì.
Chỉ là hình ảnh cuối cùng chia tay trong không vui của bọn cậu thật sự khó coi, cho nên Tô Thấm không thể nhịn được sự chán ghét đối với hắn ta.
Hắn ta nói Tô Thấm không chịu lên giường cùng mình, tính cách thì nhạt nhẽo giống mấy người già, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp kia thì không có cái gì hết.
Rõ ràng là cậu có ngủ cùng hắn ta trên giường! Hơn nữa cậu không hề giống người già, tóc của cậu màu đen mà, trên cơ thể cũng không có nếp nhăn, thậm chí cậu còn chơi trò chơi điện tử trò chơi, dựa vào cái gì mà nói cậu giống là người già hả!
Trên lô ghế nhỏ hẹp tràn ngập mùi rượu cay mũi, trong tay Ôn Dư Hoài đang ôm ấp một người khác, trên khóe môi treo lên nụ cười ngả ngớn, ánh mắt mê ly mà tùy ý. Thế mà từ trong miệng hắn ta lại có thể nói ra những lời như của ác ma: “Mọi người thích thì cứ thoải mái lấy mà chơi…” Dường như Tô Thấm chỉ là một gói hàng có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, không hề có sự tôn nghiêm hay giá trị nào hết.