Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc, Cô Dựa Vào Diễn Xuất Càn Quét Giới Giải Trí

Chương 4: Chờ đợi cô phản bác

Mạnh Nam Tịch nhanh chóng thích ứng, đứng dậy, mở cửa, cô thấy những người ban nãy còn đang trò chuyện bây giờ đều ngừng lại, sau đó lại như không nhìn thấy cô, tiếp tục thì thầm với nhau.

“Cô nói xem, Mạnh Nam Tịch còn mặt mũi nào xuất hiện ở đây nữa, lúc đầu không phải ai nói là không diễn nữa sao, giờ không diễn thì đừng chen chỗ của người khác nữa.”

“Đúng đúng, chẳng qua chỉ là một bình hoa thôi mà? Cũng không biết đã lên giường bao nhiêu lần rồi? Cũng chẳng thấy diễn xuất tốt lên chút nào.”

“Hahaha, không cần phải vậy đâu, chỉ cần kỹ thuật trên giường tốt một chút là được rồi chứ gì?”

“…”

Những lời nói sau đó càng lúc càng vô lý, ngay cả Mạnh Nam Tịch, người vừa mới xuyên đến đây, cũng không nhịn được nổi cơn giận trong lòng. Cô quay đầu nhìn về phía mấy người đang không ngừng xì xào.

“Sao vậy? Muốn buôn chuyện ư? Cứ lớn tiếng đi, để cả đoàn phim cùng nghe xem đoàn phim này quản lý tệ đến mức nào, sao không đi đăng ký giải thưởng buôn chuyện đi?”

"Sao? Nhìn gì mà nhìn? Là đang chiêm ngưỡng nhan sắc trời ban của tôi, hay là vẻ đẹp tiên nữ của tôi đây? Có phải tôi còn phải nói một câu quỳ xuống lui ra thì mấy cô mới chịu im miệng rời đi không?"

Mạnh Nam Tịch khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn mấy người đang bàn tán xì xào, sắc mặt không thay đổi những lời lẽ lại sắc bén khiến ai nấy đều ngẩn người.

Nhìn gương mặt nghiêm túc của Mạnh Nam Tịch cùng đôi mắt lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run, ba người kia lập tức cắn chặt môi, một cô gái hơi táo bạo bước lên trước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mạnh Nam Tịch bằng ánh mắt gắt gao.

“Cô đã làm vậy rồi, sao chúng tôi lại không được nói chứ? Cô rõ ràng là một bình hoa không có năng lực, sao lại chiếm chỗ mà không chịu diễn cho tốt? Cô có biết điều này không công bằng với những người cố gắng mà không có điều kiện để đi lên không?”

Giống như bị ánh mắt của Mạnh Nam Tịch chọc giận, cô gái kia bắt đầu lải nhải không ngừng: "Cô có nhiều anti fan như vậy, đoàn phim chúng tôi ngày nào cũng phải thấp thỏm lo sợ, chỉ sợ bị anti fan tấn công. Dựa vào đâu mà cô vẫn có thể ung dung tự tại như thế?"

“Đừng có vậy mà, đây là đoàn phim, chúng ta…” Một cô gái đứng bên cạnh kéo tay cô gái trước mặt, không nhịn được lên tiếng.

“Sợ cái gì? Mạnh Nam Tịch làm đủ thứ chuyện kinh tởm rồi, sao còn sợ người ta nói gì? Nếu sợ thì cứ rời khỏi ngành giải trí đi, để ngành giải trí được yên bình.”

Có lẽ vì bị ánh mắt của Mạnh Nam Tịch nhìn chằm chằm mà bỗng dưng cô gái kia trở nên to gan hơn. Nói xong, cô vẫn giữ vững thái độ không kiêu ngạo, không xu nịnh, tiếp tục nhìn thẳng vào Mạnh Nam Tịch, như thể đang chờ đợi cô phản bác.