Lộ Ngưng thản nhiên ngồi yên trên ghế, tay nâng chén trà, từ tốn nhấp từng ngụm nhỏ.
Xung quanh nàng là mấy vị tiểu thư khuê các thuộc hàng quyền quý trong kinh thành. Một người trong số ấy mặc xiêm y lộng lẫy, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, đang lời qua tiếng lại với một tiểu thư khác.
"Ý của Dạ tiểu thư là bổn quận chúa không xứng ngồi ở vị trí này sao?"
Người lên tiếng chính là Quận chúa Thanh Hà. Phụ thân nàng ta là Nam Dương Vương, hoàng đệ ruột của đương kim Thánh thượng, vừa có công phò tá lại được Thánh thượng hết mực sủng ái, địa vị có thể nói là dưới một người nhưng trên vạn người.
Thân là ái nữ duy nhất của Nam Dương Vương, quận chúa xưa nay vốn quen thói nghênh ngang ở kinh thành, ngày thường chẳng có ai dám đối đầu với nàng ta, vậy mà hôm nay lại có người dám.
Người này chính là Dạ tiểu thư Dạ Vũ, muội muội ruột của Thượng tướng quân Dạ Trường Độ. Dạ tướng quân xuất thân nơi thôn dã, phụ mẫu mất sớm, trong nhà ngoài Dạ Vũ ra thì chẳng còn thân thích nào khác. Tướng quân vốn dĩ tính tình lạnh lùng, chẳng mấy bận tâm thế sự, duy chỉ có vị muội muội này là người hết mực yêu thương, chiều chuộng.
Dung mạo của Dạ Vũ hoàn toàn trái ngược với Quận chúa Thanh Hà. Nàng ta mặc váy lụa màu trắng tựa ánh trăng, búi tóc đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, trông như đóa sen tinh khiết giữa hồ nước.
"Quận chúa hiểu lầm rồi. Thân phận quận chúa tôn quý, thử hỏi có vị trí nào mà người không xứng ngồi?" Dạ Vũ khẽ mỉm cười, thoạt đầu tỏ ra yếu thế, khiến Quận chúa Thanh Hà lộ vẻ khinh miệt cười nhạo.
Sau đó, nàng ta đổi giọng nói năng rành mạch: "Chỉ có điều, hôm nay là lễ Vạn Thọ, thánh thượng mở tiệc chiêu đãi bá quan văn võ cùng với gia quyến.”
“Phụ thân và huynh trưởng của Ôn tiểu thư đều vị quốc vong thân, thánh thượng thương tiếc cho lòng trung thành của Ôn gia, nên mới đặc biệt cho phép Ôn tiểu thư ngồi cùng bàn với chư vị đại thần, đủ thấy thánh thượng coi trọng Ôn gia và Ôn tiểu thư đến nhường nào."
Đột nhiên bị nhắc tên, động tác nâng chén thưởng trà của Lộ Ngưng khựng lại, hơi nóng từ chén trà bốc lên khiến cho mắt nàng cay cay.
"Thái hậu nương nương nghĩ đến việc Ôn tiểu thư là nữ nhi, ngồi cùng bàn với các đại thần dù sao cũng không tiện nên mới cho Ôn tiểu thư trở lại bàn tiệc của nữ quyến, ngồi ở vị trí chủ tọa này."
Dạ Vũ nói với chất giọng dịu dàng, nói đến đây liền nhìn sang Lộ Ngưng, chân thành nói: "Ôn tiểu thư mất người thân từ sớm nên được thánh thượng thương xót, nay quận chúa đến muộn mà Ôn tiểu thư đã ngồi ở đó từ sớm rồi, không nên bắt nàng ấy đổi chỗ nữa."
Đương kim Thánh thượng vốn không có công chúa, Nam Dương Vương lại là huynh đệ ruột cùng mẫu thân với ngài, thế nên Quận chúa Thanh Hà chính là người có thân phận tôn quý nhất trong đám hậu bối của hoàng thất. Bởi vậy, nàng ta không kiêng dè điều gì, càng không cho phép ai làm trái ý mình.
"Nói thì hay lắm." Quận chúa mân mê bộ móng tay mới sơn, lạnh lùng nói: "Ai mà không biết sau khi hai vị tướng quân Ôn gia tử trận, binh quyền liền rơi vào tay huynh trưởng nhà ngươi.”
“Nhà các ngươi bây giờ thế chỗ của Ôn gia tha hồ mà vênh váo. Ngươi lại còn không biết xấu hổ, cứ luôn miệng Ôn tiểu thư này, Ôn tiểu thư nọ, làm như lo lắng cho người ta lắm, đúng là mèo khóc chuột giả từ bi."