Nghiện Hôn

Chương 3: Phương Thức Liên Lạc Của Ngài Bùi (2)

Phó Yên tức giận đến mức muốn lấy chổi lông gà đánh cậu ta, chỉ muốn dạy dỗ lại cho cậu ta một trận. "Phó Sâm Chi, ai mới là chị gái của em? Chị đối xử với em như thế nào? Tại sao em lại đối xử với chị như vậy?"

Bùi Vãn Vãn nhẹ giọng nói: "Dì ơi, trả lại cho Yến Yến đi ạ! Dì mua cho cháu một chiếc vòng cổ khác là được, không sao đâu ạ."

Phó Sâm Chi lại khuyên can: "Chị ơi, chị đừng nhỏ mọn như vậy được không?"

Trương Tuyết Yến nhìn thấy cảnh này thì vô cùng đau lòng.

Phó Yên là con gái của bà ta, từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướиɠ còn gì không hài lòng chứ?

Không giống như Vãn Vãn, từ nhỏ không thể ở bên cạnh bà ta, con bé khiến người ta thương xót như vậy. Chỉ là một chiếc vòng cổ, tặng cho Vãn Vãn thì có gì sai?!

Trương Tuyết Yên nhìn vẻ mặt bi thương của Phó Yên, hết sức ngao ngán nói: "Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà, lát nữa tao sẽ sai người mua một sợi khác bù cho mày không được sao?!"

"Còn nữa, bạn trai gì chứ, cướp hay không cướp, lại còn trách tao tại sao thương con bé hơn đứa con ruột là mày, trong lòng mày còn không biết rõ sao?"

"Vãn Vãn từ nhỏ đã tốt bụng, nhường nhịn mày, con bé không phải con gái ruột của tao, tao thậm chí đến tư cách yêu thương con bé cũng không có. Nhưng mày lại ép con bé đến đường cùng mới chịu thôi!"

"Nếu mày hại Vãn Vãn phải nhập viện, tao sẽ bắt mày làm bảo mẫu hầu hạ cho Vãn Vãn!"

Ầm một tiếng, trong tim hình như có thứ gì đó đang vỡ vụn.

Chút tình cảm mẹ con cuối cùng, cũng theo lời nói của Trương Tuyết Yến mà đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Phó Yên không nói gì thêm trái tim nguội lạnh nhìn Trương Tuyết Yến, Phó Sâm Chi còn có cả Bùi Vãn Vãn.

Trương Tuyết Yến lại tiếp tục mắng: "Vãn Vãn là thiên kim duy nhất của Bùi gia, mày sao có thể so với Vãn Vãn chứ?"

Trong lúc Trương Tuyết Yến nói, Bùi Vãn Vãn núp sau lưng bà ta hất cằm lên, trong mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

... Sự khinh miệt tột độ.

Phó Yên nắm chặt tay, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự chênh lệch về địa vị rõ ràng như vậy.

Mặc dù hai nhà có quan hệ tốt, vì Bùi Vãn Vãn vẫn thường xuyên qua lại với nhà họ.

Nhưng môn hộ của hai gia đình, lại vô cùng khác biệt.

Phó gia chỉ có thể được coi là một gia tộc nhỏ trong giới giàu có ở Thượng Hải, còn Bùi gia mới là hào môn bậc nhất.

Ở Thượng Hải, không ai dám đắc tội với Bùi Vãn Vãn.

Bởi vì anh trai cô ta là Bùi Tri Duật.

Bùi Tri Duật, ba chữ này còn có một ý nghĩa khác tượng trưng cho – Đặc Quyền.

Phó Yên trở nên im lặng lạ thường, chỉ lặng lẽ nhìn họ.

Rất lâu sau đó.

"Thôi được, con không cần nữa."

"Mày nói cái gì?" Trương Tuyết Yên kinh ngạc nhìn qua.

Bà ta hiểu rất rõ con gái mình, từ nhỏ Phó Yên đã khao khát tình thương của mẹ.

Bà ta đem thứ mà Vãn Vãn không cần cho Phó Yên, một chút tình thương của mẹ liền có thể khiến cô vui vẻ rất lâu.

Trương Tuyết Yến nhìn cô với vẻ khinh thường.

Bất luận có thiên vị Bùi Vãn Vãn đến đâu, Phó Yên cũng sẽ tự mình tiêu hóa nỗi ấm ức, đến ngày hôm sau liền quên hết.

Giống như một chú chó không thể bị đánh đuổi, ngay cả khi bị đánh thì lần sau khi bà ta gọi thì nó vẫn sẽ vui vẻ chạy đến với bà ta.

Vẫn là Vãn Vãn khiến người ta vừa ý, rụt rè khiến mọi người yêu mến.

Nhưng lúc này ánh mắt của Phó Yên lại trống rỗng lạ thường, sự bình thản khiến bà ta có chút không nắm bắt được đứa con gái của mình.

Phó Yên nhìn qua mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo: "Con nói rồi, con không cần nữa."

Nói xong, nhân lúc bọn họ chưa kịp phòng bị cô tiến về phía trước, vươn tay tàn nhẫn giật sợi dây chuyền trên cổ Bùi Vãn Vãn.

"Á!" Bùi Vãn Vãn che cổ, đau đớn hét lên.

Phó Yên nhẹ nhàng móc sợi dây chuyền bằng ngón tay được sơn màu đỏ.

"Nhưng, thứ con không cần, cũng là của con."

"Phó Yên, mày làm gì vậy? Trả lại cho Vãn Vãn!"

Thấy Trương Tuyết Yến định tiến tới cướp lại, Phó Yên liền tiện tay ném nó ra ngoài cửa sổ bên cạnh.

Cô nghiêng đầu: "Con vứt rồi."

"Muốn? Xuống nhặt đi."

Sắc mặt của họ trở nên tái nhợt xanh xao.

Phó Sâm Chi: "Chị, chị điên rồi!"

Biểu cảm của Trương Tuyết Yến càng thêm khó coi, đây là sợi dây chuyền bà ta tốn mấy chục vạn mới mua được để khiến Vãn Vãn vui vẻ, nhưng Phó Yên xem nó như rác mà ném đi.

"Rốt cuộc mày đang làm cái gì vậy? Vãn Vãn sẽ không làm tao đau lòng thế này!"

Bà ta tức giận đến mức tiến lên định tát Phó Yên thêm một cái nữa.

Cái đồ vô ơn không có lương tâm này, năm xưa bà ta không nên sinh ra cô, nên phá thai bỏ đi cho rồi!

"Đang ầm ĩ gì vậy?"

Lúc này, từ trên lầu truyền xuống một giọng nói.

Ngẩng đầu, liền thấy một người đàn ông ăn mặc như trợ lý đang đứng trên lầu.

Anh ta không nhìn ai khác mà chỉ nhìn Bùi Vãn Vãn, giống như đang báo cáo công việc.

"Tiểu thư, cô làm phiền đến vị đang nghỉ ngơi trên lầu rồi."

Không chỉ có Bùi Vãn Vãn, ngay cả Trương Tuyết Yến vừa rồi còn hung dữ cũng thay đổi sắc mặt, Phó Sâm Chi cũng không dám nói gì.

Bùi gia, vị ở trên lầu kia, còn có thể là ai?

Bùi Vãn Vãn cũng có chút sợ hãi.

Anh trai cô ta trở về từ khi nào vậy chứ?

Người mà cô ta sợ nhất, chính là anh trai của cô ta.

Trợ lý Lục quay lại nhìn Trương Tuyết Yến, mỉm cười: "Bà Phó, tiên sinh của chúng tôi nói rằng, đến nhà người khác làm khách, thì phải có dáng vẻ của một vị khách."

Sắc mặt Trương Tuyết Yên càng tái nhợt, ngay cả người chồng tài giỏi của bà ta, cũng vô cùng sợ hãi vị tiểu bối Bùi Tri Duật này.

Ở toàn thành phố Thượng Hải, không có ai không sợ Bùi Tri Duật.

Bà ta cười ngượng ngùng, cảm thấy sống lưng lạnh toát: "Vâng vâng vâng, là tôi không tốt, quấy rầy ngài Bùi nghỉ ngơi..."

Bà ta lại kéo Phó Yên.

"Phó Yên, còn không mau xin lỗi ngài Bùi đi!"

Một câu "Ngài Bùi" khiến lòng Phó Yên run lên.

Bây giờ cô đang ở trong nhà người ta, bên trong chiếc áo gió của cô là chiếc áo sơ mi của người ở trên lầu.

Trương Tuyết Yến làm ầm ĩ hung dữ như vậy, cô nhếch nhác như vậy... chắc hẳn đều đã biết rồi.

Cô còn mặc quần áo của anh trai mình.

Phó Yên cảm thấy vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.

Cô không nhìn vẻ mặt của họ nữa, mặc kệ Trương Tuyết Yến ở phía sau mắng nhiếc cô là đứa vô giáo dục. Cô quay người, mặt không biến sắc đi xuống cầu thang.

Bắt taxi, trở về căn hộ. Phó Yên ném chiếc áo sơ mi của Bùi Tri Duật vào thùng rác.

Dù cho đã cởi ra, những trên người cô vẫn còn thoang thoảng mùi hương của Bùi Tri Duật.

Cô nhìn vào gương trong phòng tắm, đột nhiên phát hiện, trên cơ thể mình có nhiều vết đỏ mơ hồ.

Bất luận là ngực hay đùi...

Trong lòng cô, vẫn luôn coi Bùi Tri Duật như anh trai.

Người đàn ông cao quý trước nay vẫn luôn tự kỷ luật đến mức biếи ŧɦái, ở phương diện này lại không kiềm chế chút nào.

Cô cau mày tắm đi tắm lại hai lần, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng dưới làn hơi nước dưới vòi hoa sen, khuôn mặt cô dần trở nên tái nhợt.

Chuyện này, rất nghiêm trọng cũng rất nặng nề.

Nếu hai nhà biết chuyện cô leo lên giường của Bùi Tri Duật, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Vì đây là điều cấm kỵ.

Cô có thể bị đuổi ra ngoài, Bùi gia cũng sẽ không tha cho cô.

Một khi bị phát hiện, danh tiếng của cô sẽ bị hủy hoại...

Cô sẽ bị chế giễu vì muốn leo lên cành cao, bị mắng vô liêm sỉ, thế mà lại leo lên giường anh trai mình.

Tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, Phó Yên vẫn cảm thấy xấu hổ.

Mặt cô vẫn còn nóng rát vì bị Trương Tuyết Yến tát, nên cô đi đến tủ lạnh lấy một túi đá để chườm.

Ngay hôm đó, cô liền bị Trương Tuyết Yến gọi về nhà lớn.

Trên bàn ăn, Trương Tuyết Yến vẫn lớn tiếng chửi bới, nói đi nói lại vẫn là bảo cô đừng bắt nạt Bùi Vãn Vãn nữa. Chuyện này cứ vậy mà cho qua đi, như vậy sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.

Phó Quốc Siêu không nói gì.

Phó Yên cảm thấy không có khẩu vị, chỉ động đũa hai lần, rồi liền rời khỏi bàn.

Khi rời đi, Trương Tuyết Yến vẫn còn đang chửi bới.

Phó Yên rất nhanh đi đến phòng khách ở tầng một để trêu chọc chú chim hoàng yến đỏ mà Trương Tuyết Yến nuôi.

Đầu mùa thu, ban đêm vẫn còn chút oi bức.

Cô chỉ mặc một chiếc váy dài mỏng màu trắng nhạt có hai dây áo mỏng buông thõng trên vai, trông rất ngây thơ trong sáng.

Lúc này, chuông cửa reo Phó Quốc Siêu bảo cô ra mở cửa tiếp khách.

Cô ra ngoài, cánh cửa đồng vừa mở ra. Một bóng người uy nghiêm bước vào.

Bộ vest đen được xắn lên một nửa ở cánh tay, chiếc áo sơ mi được may thủ công đã được xông hương, một mùi hương lạnh lẽo quen thuộc theo phương pháp cổ xưa thoang thoảng trong không khí.

Giống như đêm triền miên ấy.

Cơ thể cô cứng đờ, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói.