Không Ai Giống Như Cô Ấy

Chương 5

Trương Hải Phong nghiêm giọng quát: "Phạm Bác Minh, giữ cái miệng mày sạch sẽ một chút!"

"Miệng tao bẩn? Rõ ràng là con nhỏ này chửi tao trước!" Phạm Bác Minh vặc lại.

Địch Nhiên mặt không cảm xúc: "Chửi mày thì sao đây? Định cắn tao à?"

"Mày nghĩ tao không dám hả?!"

"Sao lại không chứ, chó có bao giờ không dám cắn người đâu." Địch Nhiên nhếch môi cười khẩy.

Đám học sinh xung quanh cười ồ lên, tiếng cười càng làm sắc mặt Phạm Bác Minh đỏ bừng, hận không thể tìm một cái hố chui xuống, hoặc vo tròn Địch Nhiên rồi nhét vào đó.

Hắn đột nhiên hất tay đám bạn đang kéo mình ra, lao đến định túm áo Địch Nhiên. Phạm Bác Minh vốn là kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, thấy Trương Hải Phong khó chơi nên chỉ dám động vào Địch Nhiên.

Nhưng ngay khi tay hắn còn đang lơ lửng giữa không trung, bỗng nhiên bị ai đó giữ chặt.

Hắn giật mạnh hai lần mà không thoát ra nổi, cảm giác như bàn tay mình như bị kìm sắt kẹp chặt, hoàn toàn không nhúc nhích được.

"Thả ra!"

"Mày dám động tay với người lớp tao à?"

Địch Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Xuyên đứng ngay phía sau Phạm Bác Minh.

Cậu cao lớn, vững chãi như một ngọn núi, mang đến một cảm giác áp lực nhưng cũng đầy an toàn.

Phạm Bác Minh nhìn thấy là Lục Xuyên, khí thế ngang tàng lập tức tiêu tan, tức tối thu tay lại, lườm Địch Nhiên một cái rồi lặng lẽ quay về lớp mình.

"Giải tán đi." Lục Xuyên lên tiếng, sắc mặt không biểu lộ cảm xúc.

Cậu có uy tín rất cao trong đám học sinh, nên những người vây xem gần đó lần lượt tản đi.

"Xuyên ca!" Trương Hải Phong cười hì hì gọi cậu.

Lục Xuyên giơ tay đấm cậu ta một cái, lực không mạnh không nhẹ: "Không có khả năng giải quyết thì đừng gây chuyện."

Câu này nói với Trương Hải Phong, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Địch Nhiên.

Địch Nhiên không phục, hừ một tiếng đầy kiêu ngạo: "Ai nói tôi không có?"

"Đúng thế!" Trương Hải Phong lập tức hưởng ứng, "Chẳng qua tôi sợ đá gãy xương cái thằng chết nhát đó, chứ không thì đã dọng cho nó một cú từ lâu rồi!"

Lục Xuyên: "Mồm mép cậu giỏi lắm."

Trương Hải Phong cười toe toét: "Tôi không chỉ mồm mép giỏi đâu, Xuyên ca thử xem đi!"

Nói xong không báo trước, cậu ta bất ngờ tung một cú đá về phía Lục Xuyên.

Lục Xuyên không thèm nhìn, chỉ nhanh chóng nghiêng người tránh né, đồng thời đưa tay giữ chặt chân Trương Hải Phong rồi nhấc lên cao.

Trương Hải Phong lập tức gào rú như lợn bị chọc tiết: "Xuyên ca! Xuyên ca! Tha mạng! Tôi sắp đứt gân chân rồi! Cậu nhẹ tay chút đi!"

Lục Xuyên lúc này mới chịu buông cậu ta ra: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi thi đấu thì phải cúi chào rồi ôm nhau. Nếu còn dám đánh lén nữa, tôi sẽ kéo gân cậu đứt thật đấy!"

Địch Nhiên đứng bên cạnh xem đến là thích thú, chen vào góp chuyện: "Xuyên ca, gân cậu ta căng quá, nên kéo giãn thường xuyên hơn, chứ cứng thế này thì khi thực chiến sẽ chịu thiệt thòi lắm."

Lục Xuyên liếc cô một cái: "Tôi là Lục Xuyên, không phải Xuyên ca. Cậu tập Taekwondo à?"

Địch Nhiên lắc đầu: "Tôi chỉ nói vu vơ thôi."

Lục Xuyên: "Tranh thủ đi nhận đồng phục, thẻ học sinh và thẻ ăn ở phòng giáo vụ đi."

Địch Nhiên hỏi: "Phòng giáo vụ ở đâu vậy?"

Mới đến trường chưa bao lâu, Địch Nhiên đã gây không biết bao nhiêu rắc rối, nhưng bản thân cô lại cứ như chẳng nhận ra điều gì. Lục Xuyên suy nghĩ một lát, cảm thấy nếu để cô tự đi thì thế nào cũng lại sinh ra chuyện, cậu cau mày nói: "Thôi, để tôi lấy giúp cậu."

Bị giáo viên Bì Lệ Lệ phạt đứng suốt hai tiết Toán. Trong thời gian đó, Địch Nhiên nhanh chóng kết thân với Tống Bác và Trương Hải Phong. Thoạt nhìn cô có vẻ lạnh lùng, nhưng khi quen rồi mới biết cô thực ra là một cái máy nói chính hiệu.

Ngoài việc lắm mồm, cô nàng còn đầy gai góc.

“Chà, nếu không phải thấy cô ta là phụ nữ tôi đã gọi điện thoại khiếu nại lên Sở Giáo dục rồi. Trời lạnh thế này mà còn phạt học sinh đứng ngoài lớp, cô ta có muốn làm giáo viên nữa không chứ?”

“Nhưng mà, Nhiên tỷ...”

“Đừng gọi là Nhiên tỷ, nghe già lắm.” Địch Nhiên bĩu môi. “Gọi Nhiên Nhiên đi, nghe như tiên nữ ấy.”

“...”

Vừa đến giờ kết thúc lớp, Bì Lệ Lệ xách túi nhỏ đi ra, nghiêm giọng cảnh cáo ba người: “Ngày mai mà không làm bài tập, các em cứ tiếp tục đứng ngoài này cho tôi.”

Sau khi Trương Hải Phong và Tống Bác giơ tay thề thốt đảm bảo nhất định sẽ làm bài, Bì Lệ Lệ hài lòng lộc cộc bước đi trên đôi giày cao gót. Giữa tiết, các lớp tập trung xuống sân để tập thể dục theo đài phát thanh.

Địch Nhiên chưa từng học bài thể dục của trường Tam Trung, mà dù có học, cô cũng chẳng phải người tuân thủ quy củ để mà tập cho đúng.

Trước đây, khi còn học ở trường Phụ Trung, vào tiết thể dục giữa giờ, trong khi người khác xuống sân tập thể dục, cô và Lý Đông Dương lại khoác vai nhau lang thang khắp nơi, bày đủ trò nghịch ngợm. Hoặc là đứng trên tầng nhìn xem có cô gái nào váy đồng phục bị gió thổi tung.

Hoặc là lẻn vào lớp của những đứa con gái từng nói xấu cô, rồi vẽ đầu heo lên bàn bọn họ bằng bút lông dầu. Hoặc là mò vào văn phòng giáo viên để xem đề thi tháng.

Nhưng dù hai người có biết đề thì cũng chẳng bao giờ chép bài hay tiết lộ ra ngoài, chỉ đơn thuần thích cái cảm giác vui sướиɠ khi nhìn thấy giáo viên phát hiện phong bì đựng đề thi bị xé rách mà phát hoảng lên.

Những trò nghịch ngợm của họ không chỉ có thế, nhưng ở trường Phụ Trung, chẳng ai dám động vào bọn họ cả. Địch Nhiên mở điện thoại, phát hiện Địch Mộng gửi tin nhắn cho cô.

Trong tin nhắn là bức ảnh chụp Địch Nhiên đang giơ điện thoai lên chụp lén Lục Xuyên, kèm theo một câu: [Tao sẽ méc ba.]

Địch Nhiên lập tức nhìn thấu ý đồ “độc ác” của Địch Mộng, rùng mình nổi da gà.

Ba của Địch Mộng Địch Tuấn Hoa là một người đàn ông cực kỳ có nguyên tắc. Trong thời gian Địch Nhiên đi học, ông đã đặt ra ba quy định nghiêm ngặt dành cho cô: Không được trốn học, không được đánh nhau, không được yêu sớm. Ngoài ba điều này ra, cô muốn gây chuyện thế nào cũng được.

Chính vì vậy, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô vào một ngôi trường mới, là thể nào cũng làm nơi đó rối tung rối mù, đến mức giáo viên chỉ cần nghe thấy tên cô là sợ mất mật, còn học sinh thì thà tránh cô xa cả năm mét còn hơn.

Bao nhiêu năm qua, chỉ có Lý Đông Dương là luôn đi theo cô, hai người giống như cặp song sinh dính liền. Ban giám hiệu vì nể mặt Địch Tuấn Hoa nên không tiện đuổi học cô, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ, mặc cô càng lúc càng ngông cuồng, trở thành một tiểu ma đầu không ai kiểm soát nổi.

Trước kỳ nghỉ đông, cô và Lý Đông Dương sau hơn mười năm thân thiết đã có một trận cãi nhau long trời lở đất. Lý Đông Dương tức giận bỏ ra nước ngoài.

Còn cô, vì tổng điểm sáu môn thi cuối kỳ cộng lại chưa đến 50, bị Địch Tuấn Hoa cấm túc ở nhà, ngày nào cũng phải cắm đầu vào chồng sách vở ông đề ra, vừa đọc vừa chửi thầm Lý Đông Dương trong lòng.

Thời gian trôi qua, cô càng lúc càng ấm ức, bắt đầu làm mình làm mẩy, không muốn đi học nữa, chỉ vì không muốn nhìn thấy Lý Đông Dương.

Địch Tuấn Hoa bị cô làm cho đau đầu, trùng hợp thay, thành tích "bất hảo" của cô cũng bị ban giám hiệu báo cáo thẳng lên ông. Cuối cùng, ông dứt khoát chiều theo ý cô, chuyển cô sang một ngôi trường khác.

Mùng Bảy Tết này, nhập học ngay lập tức. Địch Nhiên nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng sợ Địch Tuấn Hoa, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm, bèn mặc kệ tất cả mà nhắn lại một câu cho Địch Mộng.