Không Ai Giống Như Cô Ấy

Chương 2

Địch Mộng xoay người định gọi Địch Nhiên qua. Nhưng vừa quay đầu lại, liền thấy Địch Nhiên đang lén lút chạy về phía một chiếc Audi màu đen.

Địch Mộng trợn tròn mắt, giận dữ hét lớn một tiếng, lập tức đuổi theo: "Địch Nhiên! Mày đứng lại cho chị!"

Ban đầu, Địch Nhiên chỉ chạy những bước nhỏ, nhưng vừa nghe tiếng quát của Địch Mộng, lập tức "vυ't" một cái nhảy xa tận hai mét.

"Quay lại! Mày mà chạy thêm bước nữa, bà đây gϊếŧ mày luôn!"

"A a a a—Cảnh sát gϊếŧ người kìa!" Địch Nhiên hét toáng lên, mở cửa xe lao vào, giọng gào rú như một con gà chọi được tiêm adrenalin: "Chú tài xế, chạy ngay! Đạp ga! Xông thẳng ra ngoài! Cán luôn con nhỏ cảnh sát trước mặt ấy!"

Tài xế: "…"

Địch Mộng đứng chắn ngay trước đầu xe: "Bước xuống ngay!"

Địch Nhiên ngồi im re trên ghế phụ lái, không phản ứng gì. Ngược lại, tài xế lại hoảng sợ đến mức run rẩy mở cửa xuống xe: "Đồng chí cảnh sát…"

Cảnh tượng quá mức náo loạn, cộng thêm bộ cảnh phục của Địch Mộng quá mức bắt mắt, khiến cho các học sinh đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn. Ai nấy đều trợn tròn mắt kinh ngạc, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lục Xuyên liếc mắt nhìn, thấy cô gái tóc ngắn kia thảnh thơi dựa vào ghế phụ lái, không hề có chút sợ hãi nào, thậm chí còn lộ ra vẻ ngông cuồng, một kiểu trời không sợ, đất không sợ.

Địch Nhiên bấm khóa xe, khiến Địch Mộng đành phải đi đến bên cửa kính ghế phụ, gõ mạnh vào cửa kính xe.

Địch Nhiên chỉ hé cửa chừa ra một khe nhỏ, hét lên: "Em không muốn học ở trường này! Chị kêu ba chuyển em về lại đi! Không thì hôm nay em không xuống đâu, có giỏi thì gọi đội giao thông đến kéo xe này đi!"

Địch Mộng lạnh mặt: "Đừng chọc chị mày, tao đếm đến ba."

Địch Nhiên hất cằm, kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Chị đếm đến một trăm cũng vô dụng! Em muốn về lại Phụ Trung! Có giỏi thì bắn chết em đi! Gϊếŧ em luôn đi! Em chết rồi để Lý Đông Dương đến báo thù chị!"

Địch Mộng nhướng mày: "Ồ, cứng đầu quá ha? Nhưng mà này, Lý Đông Dương bao lâu rồi không thèm để ý tới em nữa? Chị mà bắn em một phát, có khi nó còn quên béng mất là em từng tồn tại luôn ấy."

"Em muốn về Phụ Trung! Em muốn về Phụ Trung! Em muốn về Phụ Trung!"

Giọng Địch Nhiên to rõ như loa phát thanh, từng câu từng chữ vang lên rành mạch lọt vào tai Lục Xuyên. Cậu ta là học sinh chuyển từ Phụ Trung đến? Xem ra là kiểu tiểu thư nhà giàu được nuông chiều hư hỏng đây. Cậu thầm nghĩ.

Địch Mộng mặt lạnh tanh, lấy điện thoại ra bấm vài nút, liếc mắt nhìn Địch Nhiên đầy ẩn ý.

Bỗng dưng, sống lưng Địch Nhiên lạnh toát, ngồi bật dậy: "Địch Mộng, chị gọi cho ai đấy?"

Địch Mộng không nói gì, chỉ giơ màn hình điện thoại lên áp sát cửa kính, để cô tự nhìn.

Trên màn hình, một chữ "Ba" to đùng như muốn đâm mù mắt Địch Nhiên.

Cô lập tức đầu hàng, mở cửa xe, nhảy xuống với vẻ mặt nịnh nọt: "Chị gái ơi, em sai rồi. Đừng gọi ba! Em vào học ngay đây mà! Em sẽ học hành chăm chỉ, em thề luôn!"

Địch Mộng cười lạnh, thu ảnh chụp màn hình cuộc gọi vào album, rồi tóm lấy gáy áo của Địch Nhiên như xách một con mèo lười, lôi cô đến cổng trường: "Đừng trách ai cả, tự em chuốc lấy thôi."

Địch Nhiên tức giận hét lên: "Em ghét chị!"

Địch Mộng cười mỉm: "Trùng hợp ghê, Lý Đông Dương chắc chắn cũng ghét em."

Địch Nhiên suýt nữa tức đến nổ phổi, cúi gằm đầu xuống, trông chẳng khác gì một con gà chọi bại trận, đến cả sức gáy cũng chẳng còn. Cô ngoan ngoãn để Địch Mộng bàn giao mình cho Lục Xuyên, rồi lại ngoan ngoãn để Lục Xuyên dắt đến sân trường tham gia buổi lễ chào cờ đầu tiên của học kỳ mới.

Vừa đi, cô vừa tìm cách bắt chuyện với cậu: "Nghe nói trường Tam Trung rất biếи ŧɦái, học từ bảy giờ sáng đến chín giờ tối, có thật không?"

"Thật." Lục Xuyên không nhiều lời, chỉ trả lời đúng một chữ.

Cô có khuôn mặt trẻ con, làn da trắng nõn như em bé sơ sinh, giọng nói mềm mại kiểu con gái, đáng yêu mà không hề chói tai. Nếu không tận mắt chứng kiến cái vẻ ngang ngược khi nãy của cô, Lục Xuyên có khi đã tưởng đây là một cô bé ngoan ngoãn, dịu dàng như các cô bé hàng xóm nhà bên.

Địch Nhiên như một cô gái tăng động, vừa đi vừa nhảy nhót, tung một cú đá vào đống tuyết ven đường. Một cục tuyết văng lên cao, rồi bị gió thổi ngược trở lại, rơi thẳng xuống đầu Lục Xuyên.

Cậu thản nhiên phủi những mảnh tuyết vương trên tóc, bình tĩnh nói: "Sáng nay khỏi học, dọn sạch chỗ này đi."

Địch Nhiên nghe vậy sững sờ, sau đó lại cực kỳ phấn khích: "Thật á?"

Không đợi Lục Xuyên phản ứng, cô lại tung chân đá liên tiếp ba cái, lập tức tuyết bay tán loạn, rơi đầy người cậu. Giữa màn tuyết trắng xóa, giọng cô vang lên đầy nghiêm túc: "Tớ đá ba lần, vậy có phải là được nghỉ ba ngày không?"

Lục Xuyên: "…"

Trường Tam Trung nằm trong một khuôn viên cũ, nằm sát biển, diện tích không lớn. Lễ đài kéo cờ được xây ngay trước đường chạy cao su, mà ngay giữa đường chạy là sân bóng đá cỏ nhân tạo, tận dụng tối đa không gian trường.

Khi Địch Nhiên đến nơi, các lớp đã xếp thành từng hàng ngay ngắn trên sân bóng còn phủ đầy tuyết. Lá cờ đã kéo lên xong, giờ đang là phần phát biểu dài dòng và nhàm chán của phó hiệu trưởng.

Lục Xuyên mặt không cảm xúc chỉ về phía vị trí trống cuối hàng lớp 11-8: "Đứng phía sau."

Địch Nhiên lững thững bước đến, móc điện thoại ra lướt WeChat. Lục Xuyên đứng ngay phía sau cô, chứng kiến toàn bộ hành động này, gân xanh trên trán câu giật giật.

Những ngón tay trắng nõn của Địch Nhiên dừng lại trên màn hình điện thoại. Cô trợn tròn mắt không thể tin nổi, giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, buột miệng gào lên: "Đăng cái thứ chết tiệt này làm gì? Nắng gắt quá thì cháy chết luôn đi cho rồi!"

Thì ra, cô vừa bị Lý Đông Dương xóa khỏi danh sách bạn bè. Cô len lén vào trang cá nhân của cậu ta để xem.

Vì không phải bạn bè, cô chỉ có thể xem được mười bài đăng gần nhất, và phát hiện ra rằng Lý Đông Dương, người đã giận dỗi cãi nhau với cô suốt hơn một tháng qua, chẳng hề đau khổ hay buồn bã gì cả.

Ngược lại, cậu ta đang rất vui vẻ tận hưởng kỳ nghỉ cùng một cô bạn gái không biết là người thứ mấy, du lịch khắp nơi, từ Hawaii đến Koh Samui rồi lại đến Maldives. Biển xanh, nắng vàng, phong cảnh rực rỡ.

Cậu ta còn đăng một tấm ảnh selfie, kèm theo dòng caption: "Nắng ở Maldives rất đẹp, bảo bối của anh nói rằng làn da rám nắng của anh càng làm anh thêm phần gợi cảm."

Cậu nam sinh phía trước nghe thấy tiếng lầm bầm của cô, quay đầu lại, thấy cô đang nghịch điện thoại, lại thấy Lục Xuyên đứng ngay phía sau, vội nhắc nhở: "Đừng chơi nữa."

Nhưng Địch Nhiên đã chìm đắm trong nỗi đau bị Lý Đông Dương phản bội tình bạn, hoàn toàn không thể thoát ra được.

"Chỉ tát cậu một cái thôi mà, có cần phải như vậy không?" Cô lẩm bẩm, khịt khịt mũi, không biết là vì lạnh hay vì buồn.

Mãi sau cô mới nhận ra cậu nam sinh kia đang nói với mình, liền ngẩng đầu lên đầy thắc mắc: "Cậu gọi tôi à?"

Cậu nam sinh đó không cao lắm, gương mặt thanh tú, có lòng tốt chỉ về phía sau lưng cô: "Hội trưởng hội học sinh đang đứng ngay sau cậu đấy. Tốt nhất là cất điện thoại vào đi."

Địch Nhiên quay đầu lại, chạm ngay vào đôi mắt đen sâu thẳm như vực tối của Lục Xuyên.

Gương mặt Lục Xuyên có những đường nét sắc sảo như được chạm khắc, góc cạnh rõ ràng, mang một vẻ lạnh lùng khó gần. Cậu đứng thẳng tắp, khí chất đoan chính, trông như một cây bạch dương vững chãi.

Không biết nghĩ đến điều gì, Địch Nhiên bỗng giơ điện thoại lên, "tách" một tiếng chụp thẳng một bức ảnh của Lục Xuyên.

Khoé môi cô cong lên đầy đắc ý.

Lục Xuyên: "…"