Vợ Cũ Của Tôi Có Gì Đó Không Ổn

Chương 14

Giống hệt cơn mưa đêm một năm trước.

Âm thanh xung quanh trở nên hỗn loạn, như thể gom hết mọi tiếng ồn của thế gian lại thành một mớ lộn xộn.

Ngu Mặc cong khóe môi, nở một nụ cười chế giễu rồi ngã vào vòng tay Thẩm Sơ Vũ.

Vết thương trên cổ đau đến mức khiến đầu óc cô mơ hồ, đến cả một tiếng rên cũng không phát ra nổi.

Rõ ràng giây trước, cô còn hận đến mức toàn thân run rẩy.

Vậy mà giây sau, cô vẫn vô thức dùng mạng mình để bảo vệ Thẩm Sơ Vũ.

Đây là lần thứ bao nhiêu cô bất chấp tất cả vì Thẩm Sơ Vũ rồi?

Có lẽ lần này, cô không còn may mắn nữa.

Ngu Mặc cảm nhận rõ ràng từng chút sức lực đang rời khỏi cơ thể mình.

Cô cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ gương mặt của Thẩm Sơ Vũ.

Dường như cô ấy vẫn là dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng đó.

Chỉ là gương mặt vốn đã tái nhợt của cô ấy, giờ đây còn nhợt nhạt hơn.

Thị giác của Ngu Mặc dần trở nên mơ hồ.

Cô cảm nhận được sự trống rỗng trong ánh mắt của Thẩm Sơ Vũ, thậm chí không nhìn thấy dù chỉ một giọt nước mắt trong hốc mắt cô ấy.

Tám năm bên nhau, bao nhiêu ngày đêm lặp đi lặp lại, cuối cùng đổi lại chỉ là một câu: Công cốc.

Nếu có thể làm lại một lần nữa, tuyệt đối đừng yêu cô ấy nữa, Ngu Mặc.

Dù có phải khoét tim, đau đớn đến tận xương tủy, cũng đừng chọn thứ tình yêu không có hồi đáp này nữa.

Tiếng bíp dài vang lên, thế giới xung quanh phút chốc rơi vào tĩnh mịch.

Ngu Mặc không cam lòng, khẽ khàng khép mắt lại.

Trong thế giới tăm tối hỗn loạn, một đóa hoa anh túc đỏ rực như lửa bung nở.

Giọt sương mai đọng trên cánh hoa, tròn trịa, long lanh.

Cánh hoa mỏng manh không chịu nổi sức nặng, giọt sương khẽ rơi xuống, tạo nên một gợn sóng, phá vỡ thế giới yên tĩnh đến cực đoan này.

Ý thức của Ngu Mặc bị đánh thức.

Sự tĩnh lặng tan biến, thế giới ập đến với muôn vàn âm thanh hỗn loạn.

Những ký ức quay ngược lại như một cơn ác mộng, cuồn cuộn lao qua đầu cô.

Cô không thể thoát ra, như bị ai đó đè chặt đầu xuống, bắt cô phải chứng kiến một lần nữa từng khoảnh khắc sinh ly tử biệt của cha mẹ, của bạn bè.

Những giọt nước mắt vô lực rơi ra từ khóe mắt, lạnh lẽo lăn xuống tai.

"Không... đừng..."

Ngu Mặc lẩm bẩm, vô vọng nhìn những người thân yêu từng người rời xa mình.

Ngọn gió lạnh lẽo thổi qua từ một góc nào đó không rõ, mang theo những tiếng nói, những mảnh vỡ ký ức trôi đi.

Cuối cùng, chỉ còn lại một giọng phụ nữ giận dữ:

"Ngu Mặc! Còn không chịu dậy à?! Nếu không dậy, mẹ khiêng cả giường lẫn người lên xe bây giờ!"

"Mẹ à... cho con ngủ thêm chút nữa đi..."

Ngu Mặc theo bản năng trả lời, cả người uể oải như vừa trải qua một cơn ác mộng dài.

"Ngu Mặc! Lập tức dậy ngay!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, tiếp theo là tiếng rầm của cánh cửa bị đẩy ra.

Ngu Mặc mở mắt, còn chưa kịp cằn nhằn đã giật bắn người.

Cô vừa gọi cái gì?

Mẹ?

Cô bật dậy, sững sờ nhìn căn phòng nhỏ quen thuộc nhưng lại xa lạ trước mặt.

Hành lý đã được đóng gói, bừa bộn chất đầy góc phòng.

Trên bức tường đối diện giường là một tấm poster One Piece đã ố vàng, còn có một vết rách lớn —do chính cô hôm qua lúc dọn phòng lỡ tay xé phải.