Cổ họng Thẩm Sơ Vũ khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn đẩy tay Ngu Mặc ra.
"Để sau hẵng nói."
Ngu Mặc giữ nguyên tư thế đáng thương đó thật lâu, tham luyến chút hơi ấm hiếm hoi này, nhưng cuối cùng vẫn phải buông tay, siết chặt nắm đấm.
Niềm vui vừa nở rộ như những bong bóng xà phòng, dưới ánh mặt trời lập tức vỡ tan, chẳng còn sót lại gì.
Hóa ra, tất cả chỉ là ảo giác.
Chỉ vì vài câu nói của Thẩm Sơ Vũ trước mặt Trần Ái mà cô đã chắc chắn rằng cô ấy quan tâm, rằng cô ấy thích cô sao?
Nếu thực sự thích, thì đâu thể chỉ có một lần đứng ra bảo vệ trước công chúng như vậy?
Lẽ ra, ở những góc khuất mà chỉ hai người biết, đáng lẽ phải có nhiều dấu vết của tình yêu hơn mới đúng chứ?
Căn bản là không hề có,Ngu Mặc.
Ngu Mặc khẽ hít một hơi, điều chỉnh tư thế ngồi, giữ khoảng cách với Thẩm Sơ Vũ như mọi ngày. Cô cúi đầu, giọng nói mang theo sự áy náy và cam chịu:
"Em hiểu rồi, chị. Làm phiền chị phải lo lắng, xin lỗi."
Ánh mắt cụp xuống của Thẩm Sơ Vũ hơi dao động. Khóe môi cô khẽ nhúc nhích như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, chỉ là một cái mím môi lạnh lùng.
Bên trong xe lặng ngắt như tờ, ngột ngạt đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Hôm diễn ra hôn lễ của Phùng Nhược Vũ và Chu Tần, trời trong xanh, nắng đẹp rực rỡ. Những đám mây trắng lười nhác trôi lững lờ trên bầu trời, nhẹ nhàng lướt qua địa điểm tổ chức lễ cưới của hai nhân vật chính.
Ban nhạc phương Tây ngẫu hứng tấu lên những giai điệu vui tươi, các vị khách mời trò chuyện rôm rả, cả khung cảnh như một bức tranh hoàn mỹ tràn ngập niềm hân hoan.
Thẩm Sơ Vũ diện một chiếc đầm đuôi cá cúp ngực màu đen, đơn giản nhưng tinh tế. Cô khoác tay người vợ lần đầu tiên xuất hiện chính thức trước công chúng, ung dung tao nhã bước vào hội trường.
Tiếng trò chuyện dần lắng xuống, giai điệu âm nhạc đạt đến cao trào, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hai người vừa xuất hiện.
Ngu Mặc đi bên cạnh Thẩm Sơ Vũ, đôi chân thon dài khẽ căng lên trong đôi giày cao gót, nhưng phong thái sắc bén của cô chưa từng bị lu mờ. Dưới ánh mặt trời, cô gái từng khiến bao người si mê trong những năm tháng học đường lại một lần nữa được Thẩm Sơ Vũ lau sáng, đặt dưới ánh nắng ban ngày, lấp lánh chói mắt.
Cô vẫn đến, sau vô số lần van nài Thẩm Sơ Vũ.
Lý Khanh Khanh cầm ly rượu, nở nụ cười quyến rũ bước tới trước hai người:
"Trời ạ, Ngu Mặc! Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Thẩm Sơ Vũ luôn không chịu để cô lộ diện rồi. Chỉ sợ lần này lại có không biết bao nhiêu Omega đem lòng thầm thương trộm nhớ đây!"
"Khanh Khanh đừng trêu tôi nữa."
Ngu Mặc ít khi nhận được lời khen, gương mặt không khỏi nóng lên.
"Ai đùa chứ? Hôm nay Ngu Mặc thật sự rất đẹp, đúng không?"
Lý Khanh Khanh nói rồi quay sang hỏi Thẩm Sơ Vũ, như đang chờ cô xác nhận.
Ngu Mặc cũng nhìn về phía Thẩm Sơ Vũ, theo bản năng liếʍ nhẹ môi, trong lòng không khỏi hồi hộp chờ mong.
Thẩm Sơ Vũ cong môi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
"Tất nhiên."
Trong mắt Ngu Mặc thoáng hiện lên một tia thất vọng.
Người ngoài có thể không nhận ra Thẩm Sơ Vũ nói thật hay giả. Nhưng Ngu Mặc thì khác. Ở bên cô ấy bao nhiêu năm, chỉ cần nghe giọng điệu bằng phẳng không chút cảm xúc kia, cô liền biết đó chỉ là một câu khách sáo vô thưởng vô phạt.