Vợ Cũ Của Tôi Có Gì Đó Không Ổn

Chương 7

Bất giác, cô đi vào một cửa hàng trang sức có tên TR.

Nhớ lại hồi đi học, Chu Tần rất thích sưu tầm những chiếc ghim cài áo, Ngu Mặc nghĩ có lẽ mình có thể chọn một chiếc thật đẹp làm quà cưới. Dù sao tặng trang sức cũng là một lựa chọn phổ biến, Sơ Vũ hẳn sẽ không thấy khó chịu.

Thế nhưng, ngay khi bước vào cửa hàng, một gương mặt chanh chua đã xuất hiện trước mắt cô.

Trần Ái mặc một chiếc váy đuôi cá màu hồng phấn bó sát, nghiêng người dựa vào quầy trưng bày, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai:

“Ồ, đây chẳng phải là Ngu Mặc sao? Trùng hợp ghê, cô cũng ở đây à?”

“Ừ, trùng hợp thật.” Ngu Mặc không muốn đôi co, chỉ lạnh nhạt đáp một câu rồi cúi đầu xem trang sức.

Nhưng Trần Ái nhất quyết không buông tha, cô ả lượn lờ đến bên cạnh, tiếp tục cười nhạt:

“Xem ra Thẩm Sơ Vũ cưng chiều cô lắm nhỉ? Đến cả TR mà cũng dám vào.”

Ngu Mặc nhíu mày, chán ghét bước sang một bên:

“Tôi không mua cho mình, là quà cưới tặng Nhược Vũ.”

Trần Ái bật cười, không rõ là chế giễu hay có ý gì khác:

“Ồ? Tuần sau còn đi dự đám cưới Phùng Nhược Vũ cơ à? Kết hôn với Thẩm Sơ Vũ lâu như vậy, hiếm khi thấy cô xuất hiện trong những dịp này. À không, là chẳng có ai mời cô xuất hiện thì đúng hơn.”

Câu nói của cô ả như một mũi dao đâm thẳng vào tim Ngu Mặc.

Ngày Thẩm Sơ Vũ kết hôn với cô, cả khu thượng thành xôn xao như động đất.

Thiên kim độc nhất của nhà họ Thẩm, không chọn nhị thiếu gia nhà họ Trần, cũng chẳng chọn đại tiểu thư nhà họ Ngụy, lại quyết định cưới một cô gái mồ côi đến từ khu hạ thành vừa mất cả cha lẫn mẹ.

Một cuộc hôn nhân chấn động như vậy, khiến suốt nửa năm qua, chưa từng có ai mời Thẩm Sơ Vũ mang theo vợ đến bất kỳ buổi tiệc nào.

Theo lẽ thường, sau khi kết hôn, vợ chồng sẽ cùng nhau tham dự các sự kiện chính thức. Đây vốn là một quy tắc ngầm của giới thượng lưu, không chỉ để ra mắt với mọi người mà còn là cách công nhận danh phận của nhau.

Nghĩ đến đây, Ngu Mặc không khỏi cảm thấy nực cười.

Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa một lần được Thẩm Sơ Vũ đưa đến bất kỳ buổi tiệc nào. Không được giới thượng lưu chấp nhận cũng đành, nhưng ngay cả Thẩm Sơ Vũ có lẽ cũng chẳng hề thừa nhận sự tồn tại của cô.

Trần Ái thấy Ngu Mặc im lặng, bật cười đầy châm chọc:

“Sao thế? Câm rồi à? Không giống cô chút nào nhỉ? Hồi đi học, chuyện vô lý đến đâu cô cũng có thể cãi thành có lý, sao giờ gả vào nhà họ Thẩm lại ngoan ngoãn như vậy? Chó điên biến thành cún con rồi à?”

Mặt Ngu Mặc lập tức sa sầm. Điều cô ghét nhất chính là bị gọi là chó.

“Cô nói ai là chó?”

“Còn ai vào đây nữa?” Trần Ái khoanh tay, nhướng mày cười nhạt. “Cả cái thượng thành này ai mà chẳng biết cô chỉ là một con chó giữ nhà mà nhà họ Thẩm sắp xếp để bảo vệ tiểu thư Omega của họ? Sao? Giờ được leo lên giường Thẩm Sơ Vũ rồi liền không nhận à?”

Nói đến đây, ánh mắt ả thoáng lóe lên vẻ căm ghét, cười nhạt rồi hạ giọng châm chọc:

“Dùng chính mạng sống của cha mẹ mình để đổi lấy một tấm vé lên giường Thẩm Sơ Vũ, Ngu Mặc, cô yêu cô ta đến phát điên rồi đấy nhỉ?”

“Chát!”

Một âm thanh giòn giã vang lên, khiến tất cả mọi người trong cửa hàng đều kinh ngạc trợn mắt.