Hầu Gia Cưới Nam Thê

Chương 2: Hôm nay vẫn không gặp được

Bộ hỉ bào đỏ thẫm đã được thay ra, Ninh Trầm khoác lên mình một bộ trường bào màu xanh lơ. Trên cổ tay áo có thêu họa tiết lá trúc tinh tế. Người trong Hầu phủ chu đáo vô cùng, ngay cả chất liệu vải cũng đều chọn loại tốt nhất.

Khi y đến phòng ăn, Tạ Du đã sớm dùng xong bữa sáng, rời đi từ lâu.

Suốt một ngày, ngay cả bóng dáng của Tạ Du, Ninh Trầm cũng không nhìn thấy.

Rõ ràng cùng sống trong phủ, nhưng hắn luôn đi nhanh hơn Ninh Trầm một bước, như thể cố tình tránh né.

Đến tối, Ninh Trầm ôm Li Nô ở trong ngực, đứng đợi trước cửa phòng Tạ Du.

Gió đông thổi lạnh cắt da, khí lạnh len lỏi vào cổ họng, khiến yết hầu y ngứa rát. Ninh Trầm che ngực ho khan vài tiếng.

Một khi đã ho, liền không thể dừng lại được.

Mãi đến khi cơn ho dịu xuống, Ninh Trầm khẽ thở dài — hôm nay e rằng vẫn không thể gặp được.

Y nhìn cánh cửa phòng thêm một lần, đang chuẩn bị quay về thì Tạ Du trở lại.

Tạ Du hôm nay mặc một bộ y phục săn bắn màu đen, chất vải mỏng đến mức ngay cả Ninh Trầm cũng cảm thấy lạnh thay cho hắn.

Nhìn thấy Ninh Trầm, gương mặt Tạ Du không hề có biến hóa. Hắn chỉ đưa cung tên trong tay cho gã sai vặt phía sau rồi sải bước vào phòng, lướt qua Ninh Trầm như không hề thấy y.

Ninh Trầm vội vàng đuổi theo.

Vừa rồi đứng lâu trong gió lạnh, giờ bước vào phòng ấm áp, cơ thể y khẽ run lên.

Tạ Du cầm lấy một quyển sách trên án thư, hoàn toàn không có ý định để ý đến người bên cạnh.

Ninh Trầm lặng lẽ ngồi xuống, thấy đối phương chẳng hề mở miệng, liền nhẹ nhàng nâng con mèo nhỏ trong lòng lên, nói:

"Đây là Tròn Tròn."

Tạ Du chỉ "Ừm" một tiếng, thờ ơ lướt mắt qua, dường như không mấy hứng thú.

Ninh Trầm không quên mục đích của mình. Y khẽ nhích lại gần hơn, trong giọng nói mang theo một tia trách cứ:

"Đêm qua ngươi đã đi đâu?"

Bởi vì đứng ngoài trời lạnh quá lâu, bờ môi y tái nhợt, làn da cũng trắng bệch, trông mong manh như một bức tượng gốm sứ.

Tạ Du nghĩ vậy, nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên liếc mắt nhìn Ninh Trầm, khẽ cười một tiếng:

"Ta tưởng ngươi sẽ không hỏi chứ."

Ninh Trầm cắn môi dưới, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đủ để Tạ Du nghe rõ:

"Chúng ta đã thành thân, đêm qua ngươi thật quá đáng, nào có tân lang mới cưới lại không ở bên cạnh tân nương."

Nếu đã thành hôn, Tạ Du lẽ ra nên nói rõ hành tung của mình. Ninh Trầm thật sự muốn cùng Tạ Du sống tốt.

"Vậy sao?" Tạ Du gật đầu, đột nhiên ngồi thẳng dậy, chống khuỷu tay lên bàn rồi bất ngờ tiến sát lại gần Ninh Trầm.

Khoảng cách giữa họ gần đến mức hơi thở hòa vào nhau. Ninh Trầm hô hấp rối loạn, khuôn mặt trắng nõn cuối cùng cũng ửng đỏ. Y căng thẳng đến mức nói lắp:

"Ngươi… ngươi làm gì vậy?"

Đôi mắt Tạ Du sâu thẳm, từng chữ một cất giọng chậm rãi:

"Nếu ngươi đã muốn truy hỏi ta đêm qua đi đâu, chi bằng bây giờ, chúng ta hoàn thành chuyện còn dang dở, ngươi thấy sao?"

Mặt Ninh Trầm càng đỏ hơn. Đương nhiên y hiểu ý của Tạ Du. Trước ngày cưới, ma ma đã dạy y rất nhiều thứ, còn đưa cho y mấy cuốn xuân cung đồ. Dù chưa hoàn toàn hiểu hết, nhưng y cũng biết ít nhiều.

Dù thẹn thùng, Ninh Trầm vẫn vươn tay, cẩn thận nắm lấy cổ tay Tạ Du.

Tay Tạ Du không yếu ớt như tay y, khi chống lên bàn, mạch máu trên cổ tay hiện rõ, chạm vào có thể cảm nhận được sự rắn chắc.

Ninh Trầm đỏ mặt, làm đến đây đã thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng Tạ Du vẫn không hề động, chỉ yên lặng cúi mắt nhìn y.

Cố lấy hết can đảm, Ninh Trầm đưa tay chạm vào bên hông Tạ Du...

Ngay sau đó, Tạ Du đột nhiên đứng dậy, nét mặt thoáng vẻ không hài lòng, giọng điệu trầm thấp trách mắng:

"Còn ra thể thống gì?"

Ninh Trầm giật mình, rồi nhanh chóng nhận ra rằng Tạ Du đang nói về con mèo nhỏ trong lòng mình.

Y vội giải thích: "Ngươi nói Tròn Tròn sao? Ta sẽ bảo nha hoàn đưa nó về phòng ngay."

Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là muốn động phòng thật?

Tạ Du khẽ nhắm mắt, đến khi mở ra, ánh nhìn đã trở nên bình thản hơn. Giọng hắn lạnh nhạt:

"Về phòng đi."

"Nhưng mà…"

"Trở về." Tạ Du lặp lại, không để cho y có cơ hội nói tiếp.

Ninh Trầm lặng lẽ trở về phòng, cơn gió đêm lạnh lẽo như quét qua lòng y.

Một mình nằm trên giường, Ninh Trầm buồn bã vuốt ve Tròn Tròn, lẩm bẩm:

"Ta cứ tưởng Tiểu Hầu gia là người hào sảng, vậy mà mỗi lần thấy ta lại muốn tránh đi. Khó trách đêm qua cũng rời đi rồi."

Suy nghĩ một lúc, y cúi đầu nhìn con mèo nhỏ trong lòng:

"Ngày mai, ta sẽ không mang ngươi theo nữa, được không?"

Li Nô kêu "meo" một tiếng, Ninh Trầm xoa đầu nó, khen:

"Ngoan lắm."

Đáng tiếc, ngày hôm sau y lại không thể ra ngoài.

Có lẽ do tối qua đứng ngoài cửa quá lâu, gió lạnh thấm vào người khiến y phát sốt.

Vốn dĩ cơ thể đã yếu sẵn, mỗi khi trời trở lạnh đều dễ sinh bệnh.

Hôm qua còn liều mạng đứng ngoài phòng đợi, giờ nằm liệt giường cũng chẳng có gì lạ.