Cuối năm Kiến Đức thứ mười chín, tuyết mãi vẫn chưa rơi.
Hoa màu trong đất trông chờ vào tuyết, bởi lẽ nếu đất đai không được tưới tắm, năm sau mùa màng thất bát, tám chín phần mười e là sẽ xảy ra nạn đói.
Trời có hiện tượng lạ, liên quan đến dân sinh, chính là điềm không may. Trong dân gian không khỏi lan truyền tin đồn, thiên tử không có đức, chọc giận trời cao nên bị trừng phạt, do vậy mới không có tuyết rơi.
Dưới tình cảnh người người oán thán, bệ hạ ngồi trên triều cao cũng không thể làm như không liên quan đến mình, Hoàng đế bị ép phải ra tội kỷ chiếu*, mãi đến mấy ngày gần đây, tuyết lớn bỗng nhiên rơi xuống ào ạt.
*Tội kỷ chiếu: là một loại chiếu thư đặc biệt, trong đó Hoàng đế tự nhận lỗi và nhận trách nhiệm về những sai lầm, khuyết điểm của bản thân hoặc triều đình.
Toàn kinh thành vui mừng phấn khởi, tuyết dày đọng trên đường lớn ngõ nhỏ cũng không ai dọn dẹp, nhìn đâu cũng thấy một màu trắng xóa, gió lạnh từ ngoài lùa qua một góc rèm xe bị xốc lên, trong nháy mắt thổi bay mùi huân hương ấm áp thoang thoảng trong xe ngựa, biến khoang xe tựa như hầm băng.
Phùng Chước Ngôn vừa nãy còn luyên thuyên không dứt, nhịn không được run lập cập: "…Ta nói này, Tạ đại công tử, dù ngươi không lo ta biến thành tượng băng, cũng phải lo cho bản thân mình chứ? Là người nào vừa mới bò dậy khỏi giường bệnh hả, rốt cuộc bên ngoài có gì hay ho? Ngươi nhìn cả buổi rồi, cũng không thèm để ý đến ta!"
Rèm xe xanh đen dày cộm, làm cho ngón tay đặt lên trên đó càng thêm thon dài trắng trẻo, toát lên cảm giác như ngọc, bị gió lạnh thổi một lúc, các đốt ngón tay hơi ửng đỏ.
Ánh sáng mờ ảo từ ngoài hắt vào, phác họa rõ ràng đường nét tuấn tú tĩnh lặng, trong trẻo mà lạnh lùng của người bên cửa sổ, mái tóc đen nhánh làm nổi bật làn da trắng như tuyết, hàng mi đen nhánh lay động hai cái, như vừa hoàn hồn khỏi một thoáng ngẩn ngơ, người nọ khựng lại một chút, nghiêng đầu liếc nhìn: "Cái gì?"
Phùng Chước Ngôn lập tức giận dữ, vung vẩy quạt, nhe nanh múa vuốt: "Hay cho ngươi, Tạ Nguyên Đề, bệnh một tháng về, tình cảm cũng phai nhạt! Trước kia không nghe ta nói, còn biết ậm ừ lấy lệ hai tiếng, bây giờ đến diễn cũng không thèm diễn nữa!"
Tạ Nguyên Đề buông rèm xe xuống, khẽ "ồ" một tiếng, dáng ngồi đoan chính tao nhã, vô cùng có giáo dưỡng chậm rãi nói khẽ: "Nghe rồi."
Phùng Chước Ngôn vô cùng nghi ngờ: "Thật hay giả vậy?"
Rèm cửa hạ xuống, ánh sáng trong xe ngựa cũng theo đó tối sầm lại, Phùng Chước Ngôn cũng không để ý đến, ánh mắt hạ xuống của Tạ Nguyên Đề có chút hỗn loạn mờ mịt.
Ký ức giống như bị một bàn tay lớn đột ngột xáo trộn lung tung, trở nên hỗn loạn không chịu nổi, bên tai ong ong không dứt, đầu đau như búa bổ, nhưng Tạ Nguyên Đề mơ hồ nhớ ra, hình như y đã chết rồi.