Thời gian trôi qua, đến giờ ăn tối từ lúc nào không hay.
Tống Thiền bị đám người Chu Văn Huyên kéo đến quán trà kiểu Trung Quốc cách khu vui chơi năm ki-lô-mét.
Nhà hàng được bày trí sang trọng, kiến trúc tích hợp sân vườn, quang cảnh xung quanh toát lên cảm giác đắt đỏ.
Tống Thiền có hơi không được tự nhiên.
"Chị họ, hay là chúng ta đi quán khác đi."
Chu Văn Huyên không vui.
"Bọn chị đây là muốn chúc mừng em, đừng làm mọi người mất hứng vậy chứ Tống Thiền."
"Đúng vậy đó, hôm nay em dũng cảm như vậy, hơn nữa nghe nói em thi đậu vào lớp chọn, dù thế nào cũng phải ăn mừng mới được."
Tống Thiền không nói được gì bị đẩy vào ghế ngồi.
Người phục vụ đưa ra thực đơn không có ghi giá, Tống Thiền muốn hỏi, nhưng lại bị chị họ nhìn với ánh mắt cảnh cáo: "Nhà hàng cao cấp đều như vậy, em đừng ngẩn người ngu ngốc thế."
Tống Thiền càng muốn chị họ gọi ít một chút, chị họ lại càng gọi món không thèm suy nghĩ, cuối cùng khi tất cả món được dọn lên chật kín cả một bàn, năm người cũng không ăn hết được.
Lúc tính tiền, người phục vụ lịch sự báo giá: "Xin chào, hóa đơn của các bạn tổng cộng hai mươi ba nghìn tệ."
Chị họ tiêu tiền như nước lập tức trợn tròn mắt: "Bao nhiêu cơ?"
Người phục vụ lập lại giá tiền một lần nữa, bọn họ đúng là không nghe nhầm, thật sự đắt như vậy.
Gia đình Chu Văn Huyên tuy giàu có nhưng một bữa cơm xấp xỉ một nghìn tệ đã là đắt nhất rồi, một bữa cơm gia đình gì mà hết hơn mất chục nghìn tệ!
Biểu cảm trợn mắt há hốc miệng của đám người này cho thấy số tiền này đã vượt quá khả năng chi trả của bọn họ.
Tống Thiền cảm thấy chuyện này không ổn, cô đứng ra nói: "Không thể nào đắt như thế được, các anh cho em xem hóa đơn đi."
Người phục vụ vừa rồi còn rất lịch sự, bỗng liếc cô một cái.
"Thì ra là không có tiền, không có tiền thì đi mà ra mấy quán ăn ven đường ấy!"
Mặt chị họ đỏ bừng đến tận mang tai, chị ta cảm thấy là do Tống Thiền nghi ngờ hóa đơn nhà hàng mới khiến cho chị ta bị mất mặt.
"Tống Thiền, không phải em không trả nổi đấy chứ, bọn chị còn có việc đang chờ, em có thể nhanh lên một chút không."
Lúc này Tống Thiền thật sự nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
"Chị họ, không phải là chị dẫn em đến đây sao?"
Chu Văn Huyên nói: "Bọn chị chúc mừng cho em, thì phải là em mời khách chứ.”
Ba người còn lại quay qua nhìn nhau, bọn họ không nói gì, nhưng rõ ràng đến cả bọn họ cũng không ngờ được Chu Văn Huyên sẽ nói như vậy, bản thân không mang đủ tiền, lại còn đẩy em họ mình vào hố lửa.
Tống Thiền nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người của chị họ, cô thật sự khó có thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này.
"Chị họ, em chưa từng nói là em muốn mời khách."
Người phục vụ cười khẩy, cao giọng lên nói về phía quản lý: "Quản lý Vương, có người muốn quỵt tiền, anh mau ra xem đi này."
Chu Văn Huyên lúc này đã cực kỳ xấu hổ, uy hϊếp Tống Thiền: "Tống Thiền, sao chị có thể quỵt tiền được, chị đành phải gọi bố mẹ em đến thôi."
Tống Thiền kéo bàn tay đang tìm điện thoại của Chu Văn Huyên, nhỏ giọng chất vấn chị ta: "Sao chị phải làm vậy thế, rõ ràng chị biết nhà em... Không có nổi số tiền này."
Thật sự cô đã rất chán nản rầu rĩ khi bị ép phải nói ra những lời tổn thương đến lòng tự ái của bản thân như vậy.
Nhưng chị họ lại tỏ ra thờ ơ không sao cả.
"Tống Thiền, em có thể đừng được lợi rồi mà còn khôn lỏi thế không, bữa cơm này em không ăn sao? Em há hốc miệng ăn từng miếng bào ngư giống như ở dưới quê mới lên đó."
"Sao vậy? Vẫn còn ở đây diễn cảnh tranh cãi nội bộ à?" Người đàn ông được gọi là quản lý Vương bước đến với vẻ mặt đầy khinh thường, đứng dựa người trước quầy thu ngân.
"Ăn cơm không trả tiền còn muốn chạy à? Không thoát được đâu nhóc. Nếu không gọi phụ huynh mấy đứa đến tình tiền, thì chúng ta sẽ cùng đi đồn công an giải quyết."
Mấy người bên này vừa nghe thấy sẽ phải đến đồn công an, lập tức hoảng sợ.
Chu Văn Huyên nháy mắt ra hiệu với đám bạn, đẩy Tống Thiền ra.
"Mấy anh hỏi em ấy, em ấy nói sẽ mời bọn cháu ăn."
Ngay sau đó mấy người định bỏ chạy.
Quản lý Vương chỉ tay.
"Báo công an đi."
Tống Thiền chỉ cảm thấy cả người tê dại, với kinh nghiệm sống ít ỏi cùng với cảnh bị cô lập bơ vơ lúc này, khiến cho cô không biết phải nên làm gì.
"Ông dám báo công an à!"
Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, bọn họ thấy một cô gái nhỏ cao gầy xinh đẹp, thong dong bước ra từ phía sau tấm bình phong ở cửa ra vào, từ đầu đến chân đều tinh xảo như một con búp bê.
Phía sau cô gái còn có một chàng trai, tuấn tú trắng trẻo, đôi mắt phượng hơi xếch lên, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã, chàng trai bước tới cầm tờ hóa đơn trong tay Tống Thiền, ánh mắt bình tĩnh nhìn một lượt, sau đó sắc mặt không đổi nhìn quản lý.
"Các ngươi có chắc là mình tính toán hợp lý chưa? Tôi không ngại mời luật sư của mình đến xem giùm tờ hóa đơn này đâu, hay là gọi điện thoại trực tiếp cho cục giám sát thị trường đây. Mấy người chọn một cái đi."
Quản lý nhíu mày: "Cậu là ai, chuyện này liên quan gì đến cậu."
Vẻ mặt Chung Thừa bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại khiến người ta kinh hãi: "Đây là mẹ của tôi, anh nói xem tôi có quan hệ thế nào?"
Tống Thiền: "!"
Chung Hinh ôm trán, đồ ngốc Chung Thừa này, người ta đâu có thật sự muốn hỏi quan hệ của hai người thế nào, anh không cần phải ăn ngay nói thật như thế đâu.
Nhưng chuyện đến nước này rồi, cũng chỉ có thể...
Cô ấy hếch cằm, nhìn vẻ mặt khinh thường và mỉa mai của người quản lý, tiến lên một bước, cao giọng nói: "Sao nào, người mẹ bọn tôi mới nhận, không được sao?"
Cô ấy nói xong thì đập một tấm thẻ màu vàng đen lên trên bàn.
"Nhìn cho kỹ đi, đây là thẻ của bố tôi, trong toàn bộ khu thương mại này chỉ có một cái thẻ này thôi, tại sao vậy ư? Đó là vì mảnh đất các ngươi đang đứng đây, là sản nghiệp của công ty bố tôi, nếu hôm nay ngươi muốn rút tiền từ trong cái thẻ này, còn phải xem biểu hiện của mấy người, đã hiểu chưa?"
Cô chủ lớn khí thế hừng hực, ánh mắt đầy kiêu ngạo, vẻ ưu việt toát ra từ tận trong xương tủy.
Tấm thẻ đen vàng, đúng thật là thẻ đen chữ vàng, nhưng tại sao nó lại nằm trong tay của mấy học sinh này? Mọi người đều biết, tập đoàn Chung thị chỉ có một cậu quý tử, từ đâu chui ra đôi long phượng này?
Chung Thừa thấy ánh mắt nghi ngờ của quản lý thì lấy điện thoại ra.
"Hay là anh muốn nói chuyện với bố tôi?"
Tống Thiền đang mê man trong những tiếng gọi "Mẹ" liên tục ập tới này, cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bây giờ bỗng nghe thấy "Bố nó" cũng đang đến, cô cảm thấy bản thân sắp té xỉu đến nơi rồi.