Nhìn theo bóng lưng đội quân rời khỏi chiến trường, mang theo Hạ Lỗi đang bị thương, Lãnh Tiêu nheo mắt, lạnh lùng hừ một tiếng.
Hừ, Hạ Lỗi tự làm tự chịu!
Với những vết thương nghiêm trọng như vậy, không có một hai năm thì đừng mong hồi phục. Đời trước, Lãnh Tiêu chỉ bị thương ở mắt, cũng phải phẫu thuật rồi tĩnh dưỡng suốt ba tháng mới hồi phục. Lần này, Hạ Lỗi không chỉ bị thương ở mắt mà còn mất đi một chân. Muốn hồi phục? Thời gian chắc chắn còn dài hơn gấp bội.
Trong khoảng thời gian đó, Hạ Phán đang cùng nhân tình của cô ta quấn quýt không rời. Không có Hạ Lỗi trông chừng, Hạ Phán sẽ làm gì đây? Đời trước, cô ta oán trách Lãnh Tiêu vì đã cưới mình nhưng lại lạnh nhạt với mình, cứ như thể Lãnh Tiêu là người có lỗi với cô ta vậy.
Đời này, Lãnh Tiêu sẽ không bận tâm nữa, cứ để xem cô ta có thể sống hạnh phúc thế nào!
Còn về Hạ gia, chẳng phải bọn họ luôn khoe khoang rằng gia đình mình là gia đình hòa thuận, cha mẹ hiền từ, con cái hiếu thảo sao? Lần này, Lãnh Tiêu sẽ để cả thiên hạ chứng kiến xem gia đình họ thực sự "dạy dỗ" ra những đứa con thế nào!
Đời trước, họ vu oan rằng Lãnh Tiêu đã bôi nhọ danh tiếng Hạ gia. Hừ! Lần này, Lãnh Tiêu sẽ chờ xem khi chuyện của Hạ Phán và đứa con nuôi của Hạ gia bị phanh phui, liệu họ còn có thể cười nổi hay không!
Sau khi giải quyết xong mối bận tâm, tâm trạng của Lãnh Tiêu trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Bây giờ, anh có thể toàn tâm toàn ý lập công, kiếm điểm cứu vớt mà không cần để kẻ đáng ghét nào chiếm lợi.
Chọn ngày không bằng làm ngay!
Hôm nay đúng là một ngày tốt để hành động, Lãnh Tiêu quyết định tối nay sẽ đột phá vòng vây, trực tiếp bắt sống chủ tướng của quân địch!
Những bãi mìn phía trước không thể ngăn cản anh. Từ trước đến nay, anh vẫn án binh bất động, chỉ đợi thời cơ thích hợp. Việc xử lý Hạ Lỗi cũng chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
Lãnh Tiêu đã nghỉ ngơi đầy đủ, đội quân của anh ngoài Hạ Lỗi ra thì không ai bị thương. Hiện tại, chủ tướng quân địch đã xuất hiện, thời cơ cũng đã chín muồi. Đến lúc ra tay rồi!
Nếu có thể bắt được chủ tướng địch, đẩy nhanh kết thúc cuộc chiến này, chắc chắn hắn sẽ nhận được không ít điểm cứu vớt.
Không biết với từng đó điểm, hệ thống có thể tốt hơn một chút để anh được gặp lại Kiều Kiều không?
Kiều Kiều của anh mong manh yếu đuối như vậy, đột nhiên trọng sinh không biết có thích ứng nổi không? Có bị ai ức hϊếp không?
Lãnh Tiêu vẫn chưa biết rõ nguyên nhân mình trọng sinh. Hệ thống chỉ nói rằng vì Điền Kiều thích anh, nên anh mới có cơ hội này. Ngoài ra, hệ thống chẳng tiết lộ thêm điều gì.
Anh có vô số nghi hoặc muốn hỏi, nhưng hệ thống lại hết năng lượng, rơi vào trạng thái ngủ đông, chẳng thể giải đáp được gì.
Anh chết sớm hơn Điền Kiều, lại chẳng có năng lực đặc biệt nào để nhìn thấy thế giới sau khi mình mất. Hệ thống cũng chẳng thèm quan tâm đến anh, chỉ nói rằng kiếm đủ điểm cứu vớt thì sẽ có cơ hội gặp lại Điền Kiều. Còn ngoài ra, anh chẳng biết gì cả.
Anh không biết Điền Kiều đời trước đã chết thế nào, cũng chẳng rõ vì sao hệ thống lại gắn chặt với cô. Giờ đây, mọi thứ với anh đều là một màn sương mờ mịt.
Chỉ có một điều duy nhất anh biết: Anh muốn gặp lại Điền Kiều.
Vì thế, những ngày qua, Lãnh Tiêu đã không ngừng xông pha trên chiến trường, liều mạng cứu người để tích lũy điểm.
Nhưng... tích điểm cứu vớt quá chậm!
Ba ngày bận rộn, vậy mà mới chỉ kiếm được chưa đến một trăm điểm. Tiến độ chẳng khác nào rùa bò!
Không thể tiếp tục chờ đợi được nữa. Lãnh Tiêu quyết tâm kết thúc chiến tranh thật nhanh để có thể trở về tìm Điền Kiều.
Anh nhớ cô đến phát điên.
Đời trước, anh và Điền Kiều chỉ quen nhau sau khi anh đã trở thành kẻ bị người người căm ghét. Trước đó, họ chỉ là hai kẻ xa lạ, chẳng có giao tình gì đáng kể.
Quen biết nhau quá muộn!
Lãnh Tiêu chưa từng được thấy Điền Kiều lúc 18 tuổi, nhưng anh biết chuyện khi đó cô đã bị một đám lưu manh bắt cóc và được Vương Thừa Chí cứu.
Đây chính là điều anh tiếc nuối nhất.
Bao đêm mộng mị, anh luôn ước có thể quay lại quá khứ để bảo vệ cô, không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào.
Điền Kiều chính là sinh mệnh của anh!
Nếu đã được trọng sinh mà vẫn không thể bảo vệ cô, vậy anh còn sống có ý nghĩa gì nữa?
Với suy nghĩ đó, trong lần đánh trận này, Lãnh Tiêu thể hiện sự dũng mãnh vượt trội.
Anh như một vị thần chiến tranh, thẳng tiến vào trận địa quân địch. Không chỉ bắt sống chủ tướng của quân địch, anh còn đoạt được một lượng lớn chiến lợi phẩm.
Bọn chúng luôn ỷ vào cường quốc cung cấp vũ khí hiện đại, liên tục gây rối biên giới Trung Hạ. Giờ thì hay rồi, anh đã thu sạch số vũ khí đó về nộp cho quốc gia.
Hãy xem sau này bọn chúng còn dám huênh hoang nữa không!
Các nhà khoa học của Trung Hạ rất có năng lực. Lãnh Tiêu tin rằng với lô vũ khí tiên tiến này, chẳng bao lâu nữa quân đội nước nhà sẽ được trang bị hiện đại hơn, đủ sức đè bẹp lũ giặc ngoại bang kia!
Các đồng đội đều thán phục trước chiến công hiển hách của Lãnh Tiêu.
"Không hổ danh con trai của đại tướng, đúng là đánh đâu thắng đó!"
Đi theo một vị chỉ huy mạnh mẽ như vậy, họ còn sợ gì chiến tranh không thắng lợi?
Trong khi mọi người vui mừng hân hoan, Lãnh Tiêu chỉ có một suy nghĩ:
"Chiến tranh kết thúc rồi, mau chóng trở về thôi!"
Ba ngày qua, anh không ngừng tự hỏi: Kiều Kiều bây giờ thế nào? Có gặp phải bọn cướp không?
Nghĩ đến việc cô có thể đang bị bọn chúng bắt giữ, anh liền lòng như lửa đốt, hận không thể mọc cánh bay ngay về Thanh Thị!
Còn về Vương Thừa Chí...
Đời này, Lãnh Tiêu tuyệt đối không để hắn dựa vào ân cứu mạng mà cưỡng ép Điền Kiều!
Lãnh Tiêu sẽ tìm cách đá hắn đi thật xa, để hắn vĩnh viễn không thể quay về!
Nghĩ đến việc Vương Thừa Chí từng có được Điền Kiều nhưng lại không biết trân trọng, Lãnh Tiêu liền nghiến răng tức giận.
Gương mặt lạnh lùng của anh lúc này chẳng khác nào Diêm Vương.
Chủ tướng quân địch bị dọa đến tái mặt, sợ Lãnh Tiêu giận dữ mà bắn chết mình.
Hắn cúi đầu run rẩy, ngoan ngoãn như một con chim cút.
Trên chiến trường, người chết như cơm bữa, chẳng có gì lạ. Nhưng khi một sát thần như Lãnh Tiêu có thể băng qua bãi mìn như dạo chơi trong vườn nhà, ai dám trái lệnh anh? Ngay cả chủ tướng quân địch cũng bị bắt làm tù binh, đám binh lính dưới trướng hắn tự nhiên cũng không thoát khỏi số phận tương tự.
Trận chiến này đã giúp Lãnh Tiêu nhất chiến thành danh, để lại vô số truyền thuyết rợn người nơi nước láng giềng.
Sáng hôm sau, Điền Kiều vừa tỉnh dậy đã theo thói quen mở hệ thống để kiểm tra giá trị cứu vớt, đồng thời xem tình hình của Lãnh Tiêu. Không biết đêm qua anh kiếm được bao nhiêu điểm? Chắc chắn lại bận rộn đi cứu người rồi. Nhưng liệu anh có bị thương không? Anh tuyệt đối không được vì kiếm điểm mà để bản thân gặp nguy hiểm!
So với giá trị cứu vớt, sức khỏe của Lãnh Tiêu quan trọng hơn nhiều!
Điền Kiều vừa nghĩ đến anh, bỗng nhiên bị con số trên bảng hệ thống làm cho sững sờ.
Hả? Chuyện gì đây?
Giá trị cứu vớt… sao lại tăng vọt như vậy?
Ban đầu, cô còn tưởng mình nhìn nhầm. Liền thoát ra rồi mở lại một lần nữa, nhưng con số ấy vẫn không hề thay đổi. Lúc này, Điền Kiều mới dám tin: giá trị cứu vớt của hệ thống, từ con số chưa đến một trăm vào tối qua, nay đã nhảy vọt lên gần một triệu!
Cái… cái gì?!
Đêm qua, rốt cuộc Lãnh Tiêu đã làm ra chuyện kinh thiên động địa gì chứ?!