Nam Chính, Bình Tĩnh! Dù Đẹp Trai Đến Mấy, Tôi Cũng Chỉ Là Nam Phụ Thôi!

Chương 21: Tiểu tạp chủng sao cũng đến đây?

"Ngươi nhận ra linh kỳ này?" Tuyết U Đàm hỏi.

Nào chỉ là nhận ra, năm đó cả thôn vì dịch bệnh mà gần như chết sạch, hắn cũng bị đuổi khỏi thôn hoang, một nửa trong số đó đều là công lao của lá cờ này.

Thứ này không những không chiêu tài, ngược lại còn dẫn dụ những thứ không sạch sẽ.

Chỉ là, chẳng phải hắn đã hủy hết cờ rồi sao? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?

Một cơn gió mang theo hơi lạnh ập tới, Tuyết U Đàm lạnh run, rụt cổ lại, liếc mắt nhìn xuống, vừa hay thấy Viên Oánh Đệ hé cửa, thò đầu ra.

Dường như cảm nhận được ánh mắt, Viên Oánh Đệ đang nhìn sang trái bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tuyết U Đàm.

Mặt nàng ta dường như trắng bệch hơn so với lần trước gặp, hai mắt lồi ra, tròng mắt đảo qua đảo lại rất không tự nhiên. Ba giây sau, nàng ta bỗng nhếch miệng cười: "Ngươi cũng là cô nương mà Trường Sinh mang về à? Ngươi xinh đẹp hơn những người khác."

Cô nương?

Tuyết U Đàm liếc mắt nhìn ra sau, bên cạnh chẳng có ai ngoài Bùi Chỉ. Vậy, cô nương mà Viên Oánh Đệ nói là Bùi Chỉ?

Tuyết U Đàm đang nghi hoặc, Viên Oánh Đệ lại nói với hắn: "Xinh đẹp cũng vô dụng, Trường Sinh không thật lòng thích ngươi, hắn chỉ thích ta."

??? Gì cơ? Hóa ra "cô nương" này lại là hắn!

Đại tỷ à, tỷ không sao chứ? Chỉ nhìn nhan sắc của Viên Trường Sinh, hắn có mù mới coi trọng hắn.

Không đúng, hắn là nam nhân, có mù hay không cũng không thèm để ý.

Tuy thấy hoang đường, nhưng Tuyết U Đàm vẫn nhận ra điểm bất thường trong lời nói: "Ngươi và Viên Trường Sinh không phải tỷ đệ ruột sao?"

Sao nghe giọng điệu của Viên Oánh Đệ, quan hệ của hai người không đơn giản chỉ là huynh muội.

Viên Oánh Đệ dường như không hiểu lắm, nàng ta nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, rồi nói: "Đúng, ta là tỷ tỷ của hắn, Trường Sinh vẫn luôn gọi ta như vậy."

Mắt Viên Oánh Đệ bị con ngươi đen che kín, giống như đang đeo kính áp tròng, tròng trắng mắt rất ít. Hơn nữa, theo động tác của nàng ta, nếp nhăn trên má Viên Oánh Đệ càng rõ ràng hơn.

Càng nhìn càng thấy không bình thường.

Tuyết U Đàm thấy có gì đó không ổn, không để ý đến Bùi Chỉ, nhảy từ trên mái nhà xuống, định đến gần xem kỹ mặt Viên Oánh Đệ, nhưng vừa bước lên một bước, sắc mặt Viên Oánh Đệ đã thay đổi.

Nụ cười trên mặt Viên Oánh Đệ biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng sợ, nàng ta rụt cổ lại, xoay người chui vào trong phòng.

Tuyết U Đàm đang thắc mắc về phản ứng của Viên Oánh Đệ, thì nghe thấy giọng nói của Viên Trường Sinh từ phía sau: "Thiên sư, người đang nói chuyện với ai vậy?"

Viên Trường Sinh cầm áo choàng trên tay, đi từ góc rẽ tới.

Viên Oánh Đệ sợ đệ đệ của mình?!

"Không có gì, ta đang ngắm cảnh thôi." Tuyết U Đàm giấu chuyện vừa gặp Viên Oánh Đệ, ngược lại nói: "Bảo người của ngươi dẹp hết những lá cờ kia đi."

"Dẹp đi? Đang yên đang lành, sao phải dẹp?" Viên Trường Sinh nói đến đây, như chợt hiểu ra: "Chẳng lẽ những lá cờ này ảnh hưởng đến việc Thiên sư thu yêu?"

"Không có." Cho dù cờ Chiêu Hồn có thể trợ giúp boss phụ bản, nâng cao độ khó thu yêu, nhưng với tu vi của hắn, vẫn có thể dễ dàng đối phó.

Nam nhân, phải tự tin vào bản thân.

Nhưng Bùi Chỉ hình như không thích thứ này, đã không thích thì nên nhổ bỏ thì hơn.

Nghĩ vậy, Tuyết U Đàm liếc nhìn Bùi Chỉ, lại thấy ánh mắt hắn nhìn về phía cờ Chiêu Hồn đã thu lại từ lúc nào, chuyển sang nhìn Viên Trường Sinh.

"Những lá cờ này, ngươi lấy từ đâu và từ khi nào?"

Giọng Bùi Chỉ lạnh lùng, Viên Trường Sinh giật mình, vội vàng trả lời: "Hai tháng trước, tiểu Thập Cửu mang về. Nói là treo buổi tối có thể chiêu tài, ta thấy nó rất linh nghiệm, nên treo luôn."

Trả lời xong, Viên Trường Sinh mới hoàn hồn, chống nạnh quát Bùi Chỉ: "Vừa rồi ta nể mặt Thiên sư mới trả lời ngươi, ngươi là tiểu tử miệng còn hôi sữa, không biết lớn nhỏ, sau này nói chuyện với ta phải gọi là viên ngoại, biết chưa?"

Bùi Chỉ không thèm để ý hắn, phi thân nhảy xuống mái nhà: "Ta muốn gặp tiểu Thập Cửu mà ngươi nói."

Động tác bay xuống rồi đi tới này liền mạch lưu loát, chẳng còn chút dáng vẻ yếu đuối, đứng không vững khi nãy cầu xin Tuyết U Đàm đưa hắn bay lên.

Hay lắm, ở trên mái nhà ngắm cảnh một lát, chân hết què, người hết đau.

Thể chất của nam chính, rốt cuộc là do vị Nữ Oa nào nặn ra vậy, quá phản nhân loại.

"Ngươi không gặp được đâu, chết rồi. Người thứ ba bị yêu nghiệt gϊếŧ, chính là tiểu Thập Cửu."

Truy hỏi không có kết quả, Bùi Chỉ lại im lặng.

Viên Trường Sinh tiến lại gần Tuyết U Đàm: "Thiên sư, lá cờ này có vấn đề gì sao?"

"Ừ, nhìn phù văn, không phải chiêu tài, mà là chiêu hồn."

"Chiêu hồn!!!" Viên Trường Sinh kêu lên một tiếng khoa trương, dậm chân mạnh, tỏ vẻ tức giận: "Con tiện nhân Thập Cửu kia, lại dám mang thứ tà môn này vào phủ, còn lừa ta. May mà ả chết sớm, nếu còn sống, xem lão tử có băm ả ra không!"

Viên Trường Sinh nói đến đây, liếc thấy chiếc áo choàng trong tay, sự tàn nhẫn trong mắt tan đi vài phần. Hắn chỉ vào phòng Viên Oánh Đệ: "Trời lạnh, ta đi đưa cho tỷ tỷ ta áo khoác rồi sẽ bảo quản gia dẹp hết những lá cờ kia."

"À, đúng rồi," Viên Trường Sinh đi đến cửa, lại quay đầu lại: "Hai đồ đệ của Thiên sư mê rượu của ta, uống say trong hồ rượu, Thiên sư có muốn đi xem không?"

Hắn nói mập mờ, nhưng Tuyết U Đàm vẫn nghe ra ẩn ý – Viên Trường Sinh không muốn hắn đến gần phòng Viên Oánh Đệ.

Thôi vậy, hắn chỉ lo thu yêu, không quản chuyện nhà người khác. Tuyết U Đàm gật đầu, dẫn Bùi Chỉ đi về phía Viên Trường Sinh chỉ. Biết Bùi Chỉ không sao, nên trên đường Tuyết U Đàm không để ý đến bước chân của hắn, đi rất nhanh. Bùi Chỉ đi theo sau, thấy không theo kịp, dứt khoát đi chậm lại, nên bị tụt lại phía sau.

Đến nơi, liền thấy Tuyết U Đàm ngồi xổm bên hồ rượu, đưa tay vốc một vốc rượu, kề lên miệng.

Rượu theo kẽ tay thon dài của hắn chảy ra, nhỏ xuống yết hầu nhô ra của Tuyết U Đàm. Giọt rượu theo yết hầu lên xuống, cuối cùng rơi xuống, ẩn vào trong lớp áo trắng như tuyết của Tuyết U Đàm.

Ánh mắt Bùi Chỉ không hiểu sao cứ dính chặt vào người Tuyết U Đàm không rời, tim đập nhanh hơn một chút.

Mãi đến khi một vũng rượu đổ lên mặt, Bùi Chỉ mới hoàn hồn, chuyển ánh mắt về phía người hắt nước.

"Tiểu tạp chủng nhà ngươi sao cũng đến đây? Cút, cút sang một bên, đừng có làm bẩn rượu." Trong cơn say, Tiêu Diệc Hành càng không biết giữ mồm giữ miệng, nói những lời khó nghe.

Cả hồ rượu này đều là rượu Phượng Châu Thanh Bạch thượng hạng, trên thị trường mấy chục lượng một đấu, ngang với rượu Mao Đài trong nước. Vốn định uống vài ngụm, nhưng bị lời của Tiêu Diệc Hành làm Tuyết U Đàm mất hết hứng thú.

Nam chính chẳng phải chỉ có thêm đôi tai thú so với người thường thôi sao, đáng yêu bao nhiêu, sao lại là tạp chủng.

Hơn nữa, sau khi bái hắn làm sư phụ, Bùi Chỉ đã có thể thu tai lại, không khác gì người thường, lại mắng người ta là tạp chủng, thật sự là không lễ phép.

Tiêu Diệc Hành, nếu ngươi còn không ngừng tìm đường chết, e rằng lập trình viên có hồn xuyên cũng không cứu nổi ngươi. Dù sao trong cốt truyện《Đế Vương Nghiệp》, ngươi cũng bị người ta chém thành nhân trệ a nhân trệ!!