Từ Vịt Bầu Bị Cả Mạng Xã Hội Tẩy Chay, Tôi Lội Ngược Dòng Thành Thánh Tạo Couple Nhờ Show Thực Tế

Chương 6: Sao còn chưa cút khỏi giới giải trí?

Một lát sau, Thịnh Đình Châu xuất hiện, Mộc Nhuyễn Nhuyễn đi theo sau anh.

Mộc Nhuyễn Nhuyễn ngồi xuống trước bàn, nhìn đồ ăn trên bàn, đột nhiên lại không muốn động đũa.

"Khoan đã."

【Đấy, lại nữa rồi, lại nữa rồi, Mộc "tiểu tam" lại chuẩn bị giở trò đây!】

"Lại sao nữa?"

"Đồ ăn này không sạch."

【Có đồ ăn là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh.】

Thịnh Du đã hết kiên nhẫn với Mộc Nhuyễn Nhuyễn từ lâu, không nhịn được mà mỉa mai: "Bọn tôi cùng nhau làm đồ ăn này, vệ sinh sạch sẽ, không chết người được đâu."

Hình tượng trước đây của Mộc Nhuyễn Nhuyễn quá mức đỏng đảnh và hay làm trò, khiến người ta ấn tượng sâu sắc, Thịnh Du mỉa mai xong liền bắt đầu ăn.

Những người khác cũng bắt đầu ăn theo.

Mộc Nhuyễn Nhuyễn nhìn đồ ăn trước mặt, một lúc lâu không động đũa.

"Tôi không ăn nữa."

Mộc Nhuyễn Nhuyễn khô khan nói một câu, sau đó kéo áo Thịnh Đình Châu, "Anh cũng đừng ăn."

Không khí hiện trường có chút lạnh lẽo, Thịnh Du hừ lạnh một tiếng, "Không ăn thì thôi."

Thịnh Đình Châu nhìn bàn tay đang nắm lấy áo mình, bàn tay sạch sẽ trắng trẻo, đầu ngón tay dùng sức, lộ ra vẻ lo lắng.

Anh cụp mắt xuống, đặt đũa xuống, "Tôi không đói, mọi người ăn đi."

Mộc Nhuyễn Nhuyễn mỉm cười.

Bình luận trên màn hình nổi giận——

【Mộc "tiểu tam" tự mình không ăn đã đành, sao còn phải kéo người khác theo!!】

【Đúng vậy, đúng vậy, Chúc Chúc nhà chúng tôi gặp phải cô ta đúng là xui xẻo tám đời!】

...

Thịnh Đình Châu nhìn máy quay vẫn đang ghi hình ở bên cạnh, đột nhiên nói một câu: "Cảm ơn bác đã chiêu đãi, có cơ hội chúng tôi sẽ trả tiền."

Những người khác: Đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong tay mình không còn ngon nữa.

Những cư dân mạng vốn đang mắng chửi rất hăng say cũng dừng gõ phím.

【Không biết có phải tôi bị bệnh thánh mẫu không, tôi cảm thấy Mộc Nhuyễn Nhuyễn vừa rồi đang ngầm suy nghĩ cho ông lão đấy.】

【Ông lão này trông có vẻ không khá giả gì, khách mời ở nhờ nhà ông ấy, còn ăn uống của ông ấy, Mộc Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy áy náy, nên cố ý nói đồ ăn không sạch, rồi không ăn?】

【Ha ha, lầu trên nghĩ nhiều quá, Mộc "tiểu tam" rõ ràng là chê đồ ăn không sạch, đâu có suy nghĩ cho người khác?】

Bình luận trên màn hình lại cãi nhau một trận.

Những khách mời còn lại ăn vài miếng rồi không ăn nữa.

Trận mưa rào lúc trước đến nhanh mà đi cũng nhanh, gió sau mưa thổi vào người khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Theo ám hiệu của Mộc Nhuyễn Nhuyễn, Thịnh Đình Châu đi ra ngoài.

Hai người tránh máy quay, lén lén lút lút.

"Anh có đói không?"

Thịnh Đình Châu nhìn đôi mắt trong veo của cô, khựng lại, đổi ý, "Không đói."

"Tôi biết anh đói rồi, đi, chúng ta đi tìm đồ ăn."

Mộc Nhuyễn Nhuyễn nói xong, kéo tay Thịnh Đình Châu đi ra ngoài.

Thịnh Đình Châu nhìn bàn tay mình đang bị Mộc Nhuyễn Nhuyễn nắm, không hề rút ra.

Hai người họ may mắn, có một bác gái thấy Thịnh Đình Châu đẹp trai, liền cho họ hai củ khoai lang nướng và mấy quả trứng.

"Cảm ơn bác!"

Mộc Nhuyễn Nhuyễn nghiêm túc nói "Cảm ơn" với bác gái, kéo Thịnh Đình Châu tìm một chỗ để ăn.

Cô ngồi phịch xuống đất, thấy Thịnh Đình Châu vẫn đứng, liền vỗ vỗ chỗ bên cạnh, "Ngồi đi."

Thịnh Đình Châu ngồi xuống ở một chỗ cách Mộc Nhuyễn Nhuyễn hơi xa.

Mộc Nhuyễn Nhuyễn mở củ khoai lang nướng ra, hít hà một hơi, rồi bắt đầu ăn.

Thấy cô ăn ngon lành, Thịnh Đình Châu cũng có thêm chút cảm giác thèm ăn.

Hai người yên lặng ăn.

"Anh có thấy tôi rất kỳ lạ không?"

Mộc Nhuyễn Nhuyễn không biết từ lúc nào đã đến gần Thịnh Đình Châu.

Thịnh Đình Châu chỉ thấy một khuôn mặt sạch sẽ trắng trẻo phóng đại trước mắt mình. Đôi môi cô vừa mềm vừa đỏ, mùi hương nhàn nhạt trên người len vào mũi anh.

Lông mi dài khẽ run, Thịnh Đình Châu hơi ngả người về phía sau.

"Tôi nói cho anh biết, tôi làm vậy là có lý do cả."

"Tôi nói nhỏ cho anh nghe thôi, anh đừng nói với ai nhé."

Mộc Nhuyễn Nhuyễn muốn ghé sát tai Thịnh Đình Châu để nói nhỏ.

Thịnh Đình Châu siết chặt tay, vì cô đột nhiên đến gần mà muốn nghiêng người tránh đi.

Nhưng Mộc Nhuyễn Nhuyễn lại giữ anh lại, "Tôi thấy đồ ăn kia không sạch, chính là cái loại không sạch kia, anh hiểu mà, đúng không?"

Hơi thở ấm áp phả vào tai, giọng nói của người phụ nữ vang lên bên tai, ánh mắt Thịnh Đình Châu tối sầm lại.

"Tôi cảm thấy mắt mình có vấn đề rồi, tóm lại là căn nhà cũ đó cho tôi cảm giác rất không tốt."

Mộc Nhuyễn Nhuyễn lùi về khoảng cách an toàn, vẻ mặt nghiêm túc.

Bàn tay đang nắm chặt của Thịnh Đình Châu thả lỏng, hơi thở cũng khôi phục lại bình thường, "Ông lão kia đúng là có chút kỳ quặc."

"Đúng không, đúng không."

"Chúng ta mau nghĩ cách chuyển ra ngoài thôi."

Thịnh Đình Châu gật đầu.

Hai người ăn xong rồi quay về, đêm đó Mộc Nhuyễn Nhuyễn mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cô mặc quần áo rách rưới, dáng vẻ của một đứa ăn mày nhỏ.

Mùa đông, gió lạnh thấu xương, cô sắp chết cóng đến nơi rồi.

"Cạch" "Cạch"

Răng khẽ va vào nhau, cô ôm lấy mình, nhưng không có được chút hơi ấm nào.

Một chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt cô, từ trên xe bước xuống một công tử trẻ tuổi ăn mặc sang trọng.

Cô đã lạnh đến mức ý thức mơ hồ, chỉ thấy một đôi giày sang trọng dừng lại trước mặt mình.

Một chiếc áo choàng mang theo hơi ấm khoác lên người cô.

Cô được bế lên, mùi đàn hương nhàn nhạt vương vấn nơi đầu mũi.

"Điện hạ."

Cô gắng sức mở mắt ra, nhìn thấy một đôi mắt đang nhìn xuống.

Ánh mắt đó dịu dàng và ấm áp mà cô chưa từng thấy bao giờ.

"Điện hạ."

Trong giấc mơ, Mộc Nhuyễn Nhuyễn gọi hai chữ này, nước mắt đã thấm ướt gối.

Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên qua tầng mây.

Mộc Nhuyễn Nhuyễn tỉnh lại, trong lòng tràn ngập một cảm giác chua xót.

Cô ôm ngực, khuôn mặt của người đàn ông tối qua rõ ràng là...

"Thịnh Đình Châu."

Chu Bồi gọi Thịnh Đình Châu, bảo anh đi gọi Mộc Nhuyễn Nhuyễn ra ngoài.

Thịnh Đình Châu gật đầu, đi đến trước cửa phòng Mộc Nhuyễn Nhuyễn gõ cửa.

Mộc Nhuyễn Nhuyễn vẫn còn đang thất thần, tiếng gõ cửa kéo sự chú ý của cô về.

Cô đáp một tiếng, "Tôi ra ngay đây."

Nói xong liền bắt đầu thu dọn.

Mấy vị khách mời đều đã dậy, Mộc Nhuyễn Nhuyễn dậy muộn nhất. Sau khi chương trình phát sóng trực tiếp, cư dân mạng biết Mộc Nhuyễn Nhuyễn còn chưa dậy, không cần nghĩ ngợi liền bắt đầu mắng——

【Sao lại là cô ta nữa rồi.】

【Đúng vậy, đúng vậy, vừa đỏng đảnh vừa khó chiều, lần nào cũng bắt chúng tôi phải chờ.】

【MNN sao còn chưa cút khỏi giới giải trí!】

Các khách mời ngồi cùng nhau bàn bạc chuyện kiếm tiền. Vì câu nói hôm qua của Thịnh Đình Châu, họ ngại ăn sáng ké ở nhà ông lão. Đang chuẩn bị đợi Mộc Nhuyễn Nhuyễn ra ngoài rồi tìm đồ ăn.

Mọi người đang bàn bạc, Thịnh Du nhíu mày.

"Mộc Nhuyễn Nhuyễn, cô xong chưa? Đừng có lề mề trong đó nữa, bao nhiêu người ở đây không đợi..."

Thịnh Du biết tính cách của Mộc Nhuyễn Nhuyễn, cô ta không làm ầm ĩ ba bốn tiếng đồng hồ thì sẽ không ra ngoài. Đang định cảnh cáo Mộc Nhuyễn Nhuyễn đừng có cố tình gây chuyện, thì bị tiếng mở cửa cắt ngang.

"Tôi xong rồi."

Mộc Nhuyễn Nhuyễn đứng ở cửa, trên người mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, phối với quần short ngắn đến đùi, chân vẫn đi đôi dép lê đó. Cách ăn mặc giản dị hết mức, nhưng lại được cô mặc toát lên vẻ tiên khí, cô vừa đi vừa buộc tóc.

Buổi sáng sớm ở làng quê có một cảm giác trong lành, sương mù lượn lờ, ánh bình minh vừa ló dạng.

Thời gian như chợt trôi chậm lại, ngay cả thế giới cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.