Bị Cắm Sừng, Tôi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Anh Của Bạn Trai Cũ

Chương 6: Nhấn chìm cô trong ánh sáng như ánh trăng

Giang Kiều đứng đợi một lúc bên ngoài cửa.

Với đỉnh cao khả năng suy nghĩ của người mắc chứng sợ xã hội, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô thậm chí đã nháp ra được vài đoạn hội thoại trong đầu.

Có qua có lại, suy một ra ba, dự đoán trước những dự đoán của đối phương.

Để lát nữa khi mở cửa ra, nếu chẳng may đυ.ng mặt ông cụ hoặc Bùi Nhiễm, thậm chí là Bùi Vân Kiêu, cô đều có cái để nói.

Nhưng mãi đến khi Bùi Tri Hạc đi ra, hai người cùng đi dọc theo con đường nhỏ bên hồ cá chép, suốt dọc đường cũng không có ai.

Bùi Tri Hạc bước đi rất chậm, trên cánh tay nhẹ nhàng khoác áo khoác và ba lô của Giang Kiều.

"Bên này."

Trời tối sầm lại, bị cơn gió lạnh đầu thu thổi qua, Giang Kiều hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, Bùi Tri Hạc đi phía trước dừng lại, trước mặt là một chiếc SUV màu đen.

Ngoại trừ logo chữ M kép phát sáng rực rỡ ở đầu xe, mọi thứ đều rất khiêm tốn.

Bùi Tri Hạc rất tự nhiên đặt đồ của Giang Kiều vào ghế sau xe, thấy Giang Kiều đang do dự bên cạnh cửa xe, không khỏi bật cười, "Giờ giới nghiêm ký túc xá trường em là mấy giờ?"

Giang Kiều: "Mười giờ."

"Vậy vẫn còn kịp."

Ghế xe rất rộng rãi, nội thất da màu đen tuyền, đơn giản có kết cấu, không có thiết kế thừa thãi.

Khi chui vào ghế sau xe, Giang Kiều đặc biệt cẩn thận, đôi chân trắng nõn mảnh khảnh căng chặt, chỉ để không làm dính quá nhiều bụi bẩn lên tấm thảm nhung dưới chân.

Bùi Tri Hạc chỉ tiện đường đưa cô một đoạn, cô có thể giảm bớt chút phiền phức thì giảm.

Đường xá gần trục trung tâm Bắc Kinh rộng rãi, ngoài khu biệt thự trên sườn núi ra thì rất ít nhà dân, hai bên đều là đèn đường và cây cối giống nhau, nhìn một lúc là thấy chán.

Giang Kiều lún sâu vào ghế, ban đầu chỉ là ngại nhìn người ngồi ghế lái phía trước, sau đó những chuyện xảy ra vào buổi tối từng khung hình lại ùa về trong đầu, cơn buồn ngủ ập đến, cô không kìm được mà bắt đầu buồn ngủ.

Hệ thống tuần hoàn không khí mang đến làn gió đêm thu, hơi lạnh và ẩm ướt.

Trong xe thoang thoảng mùi hương ngải đắng giống như trên người Bùi Tri Hạc, rất nhạt, không có tính công kích.

Khiến người ta rất an toàn, rất... dễ ngủ.

Suốt dọc đường, Bùi Tri Hạc dường như nhìn thấu sự căng thẳng và mệt mỏi của cô, không bắt chuyện với cô câu nào.

Cách đại học Bắc Kinh một ngã tư, anh lên tiếng nhắc nhở: "Sắp đến rồi."

Giang Kiều vội vàng mở mắt.

Cô vừa mới ngủ gật, còn ngủ rất say, hy vọng không có gì mất mặt xảy ra.

Đài phát thanh đang phát lại dự báo thời tiết ngày mai của Bắc Kinh, âm lượng rất nhỏ, hòa lẫn với tiếng bánh xe lăn trên mặt đường ướŧ áŧ.

Giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cô lén sờ khóe miệng.

Tốt lắm.

Trong cái rủi có cái may.

Không chảy nước miếng, vẫn có thể tiếp tục sống sót trên hành tinh này.

"...Em vừa quên nói với anh, em xuống ở cổng Nam."

Bùi Tri Hạc tập trung lái xe, không quay đầu lại, "Anh biết."

Cô theo hướng mắt của Bùi Tri Hạc nhìn về phía trước, rất nhanh đã hiểu ý "biết" của anh là gì— bên ngoài chính là khu nhà giáo viên và nhân viên của cổng Nam trường.

Làn sóng sinh viên cuối cùng trở về trường trước giờ giới nghiêm, mấy cậu con trai đi đánh bóng ở khu trường cũ xách hộp đồ ăn mang về, tụ tập hai ba người cùng nhau đi về phía này.

Cô vừa rồi ngủ mơ màng nên không kịp phản ứng, bây giờ mới nhận ra có gì đó kỳ lạ.

Khuôn viên trường đại học Bắc Kinh ở khu phố cổ rất rộng, khu ký túc xá phân tán, cổng trường cũng nhiều.

Bùi Vân Kiêu từ nhỏ đã được nuông chiều, không chịu được cảnh chen chúc với người khác, sau khi đơn xin ở phòng đơn dành cho du học sinh bị từ chối, anh ta luôn được tài xế đưa đón và không để tâm đến việc Giang Kiều ở tòa nhà nào.

Gần đây khu trường cũ đang được cải tạo, nhiều đường tắt cũ bị chặn.

Thỉnh thoảng Bùi Vân Kiêu hứng lên đến đón cô, lần nào cũng bị cô chỉ đường qua điện thoại "đi theo con đường cổng Tây Bắc 1 vòng, qua cổng Đông Nam 2 rồi rẽ" khiến anh ta hơi bực bội.

Bạn trai cũng chỉ đến thế là cùng, làm sao Bùi Tri Hạc lại biết cô ở đâu, còn có thể tránh được tất cả những đoạn đường đang sửa chữa?

Mặc dù anh đúng là phó giáo sư của đại học Bắc Kinh, nhưng khoa y mà anh dạy đâu có ở khu trường Nam...

Giang Kiều ngại hỏi, lỡ như thật sự có liên quan đến Bùi Vân Kiêu, sẽ còn xấu hổ hơn.

Bùi Tri Hạc đặt ngón tay thon dài lên vô lăng, liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.

Đôi mắt đen dài hẹp dưới lớp kính trong suốt, hàng mi vừa dày vừa dài, hắt bóng hình cánh bướm màu xám ấm áp dưới mắt.

Giang Kiều vô tình nhìn thẳng vào mắt anh trong gương chiếu hậu, tim đập nhanh hơn, một nửa là vì căng thẳng, một nửa là vì khuôn mặt quá ưu tú của anh trai bạn trai.

Anh em nhà họ Bùi đều đẹp trai, nhưng công bằng mà nói, tướng mạo của hai người không có nhiều điểm tương đồng.

So với vẻ anh tuấn của Bùi Vân Kiêu, đối phương có một vẻ đẹp gần như vô tình, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt đen láy.

Vì thói quen nghề nghiệp, ánh mắt anh mang theo chút sắc bén trong sự ôn hòa, như thể có thể nhìn thấu lòng người và làn da một cách dễ dàng.

Người trước mắt này khi cô còn nhỏ đã từng khiến cô nhìn đến ngây người, mấy năm trôi qua, khí thế của anh càng mạnh mẽ hơn.

Giáo sư Bùi, thật lợi hại.

Vừa có đức vừa có tài, trẻ mãi không già.

Giang Kiều né tránh ánh mắt của anh, tháo dây an toàn lấy túi.

Trước khi đóng cửa xe, Giang Kiều nhỏ giọng nói cảm ơn, Bùi Tri Hạc ngước mắt nhìn gò má cô còn hằn vết ngủ nhàn nhạt, khóe môi hơi cong lên, "Chuyện nhỏ thôi mà."

Khu ký túc xá của Giang Kiều gần cổng Nam đại học, gần đó là bãi đậu xe buýt trống trải của trường, không có đèn đường.

Đèn sân bóng đá tắt lúc chín giờ tối, sinh viên về muộn chỉ có thể dùng điện thoại di động để chiếu sáng.

Cô chậm rãi bước về phía trước, vô tình giẫm phải một viên gạch lát nền lung lay, bùn bắn lên giày, theo bản năng kêu nhỏ một tiếng, con đường trước mắt đột nhiên sáng trưng.

Giang Kiều theo bản năng quay người lại.

Bùi Tri Hạc ngoài cổng trường vẫn chưa đi.

Hai luồng đèn pha chiếu sáng, xuyên qua hàng rào sắt gỉ sét của cổng trường, nhấn chìm cô trong ánh sáng như ánh trăng.