Bị Cắm Sừng, Tôi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Anh Của Bạn Trai Cũ

Chương 3: Thiếu tiền

Cô Châu: [Tiểu Kiều à, em nghĩ sao về vụ phiên dịch tháp tùng lần trước cô nói?]

[Đó là ủy thác của đoàn bệnh viện trực thuộc đại học Bắc Kinh, cơ hội hiếm có đấy, nếu sau này em muốn phát triển lâu dài trong ngành này, đây có thể coi là một điểm sáng chói lọi trong hồ sơ của em.]

[Em cũng đừng áp lực quá, không phải vì quen biết nên cô mới giới thiệu em đâu, cô lâu rồi chưa thấy người mới nào có tiềm năng như em, chủ yếu là tiếc người tài.]

Nửa năm trước, Giang Kiều được đàn chị cùng khoa giới thiệu, làm phiên dịch tiếng Đức tại triển lãm y học tế quốc tế ở Bắc Kinh, cô Châu là người đồng hành với cô ngay từ ngày đầu tiên.

Cô gái nhỏ với khuôn mặt bầu bĩnh mềm mại, nhưng lại có sự nghiêm túc đặc trưng của học sinh giỏi, bản thảo dịch chuẩn bị trước viết rất đẹp, khách mời phát biểu ngẫu hứng cũng có thể tiếp lời được.

Cô Châu có ấn tượng đầu tiên cực kỳ tốt về cô, sau khi triển lãm kết thúc cũng liên tục giới thiệu cho Giang Kiều một số mối, hai người nhanh chóng thân thiết.

Cuối năm, bệnh viện trực thuộc đại học Bắc Kinh dự định tổ chức cho đoàn bác sĩ trẻ đến Berlin dự hội thảo, tổng cộng tìm ba phiên dịch đi cùng. Người đồng hành lâu năm của cô Châu vì mang thai lần hai không thể đi, nên cô ấy đã bàn với Giang Kiều để nhường cơ hội này cho cô.

Giang Kiều có chút do dự.

Quy mô của chuyến đi đương nhiên không cần bàn, còn bao trọn từ visa đến ăn ở đi lại tại địa phương, cơ hội mà người mới nào cũng tranh nhau vỡ đầu này lại rơi vào tay một con gà mờ như cô, Giang Kiều đương nhiên cũng động lòng.

Cô không quyết được chủ yếu là vì thiếu tiền.

Công việc phiên dịch lần này khởi hành vào đầu tháng 12, kéo dài gần nửa tháng. Phải túc trực 24 giờ, không có thời gian nhận việc riêng, cũng không thể tham gia phỏng vấn tuyển dụng của trường.

Nước gần không cứu được lửa xa, cô không có tiền tiết kiệm và gia đình để nương tựa như cô Châu, chủ yếu là sợ nghèo.

Giang Kiều: [Cảm ơn cô Châu, em vẫn muốn suy nghĩ thêm.]

Cô Châu dừng lại, nói đùa: [Sợ không có thời gian hẹn hò với bạn trai à? Lần trước tiểu thiếu gia nhà họ Bùi đến đón em lái chiếc xe đắt tiền như vậy, thật sự nhớ em thì bay qua bầu bạn với em hai ngày, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.]

[Nhưng mà ngành này của chúng ta, ít nhiều gì cũng có chút nay ăn mai nhịn, vật giá ở Bắc Kinh đối với mấy người trẻ tuổi như các em không hề rẻ, có một anh chàng nhà giàu trợ cấp tiền sinh hoạt, vừa hay đấy chứ.]

Cô Châu tính tình thẳng thắn, Giang Kiều đã quen rồi, gửi lại một biểu tượng cảm xúc gấu trúc che mặt rồi cảm ơn thêm hai câu, sau đó thoát cửa sổ WeChat.

Bùi Vân Kiêu bài xích chuyện kết hôn không phải chuyện ngày một ngày hai, Giang Kiều không có ý định coi anh ta là chỗ dựa để lên kế hoạch tương lai.

Tuyển dụng mùa thu mới bắt đầu không lâu, nhiệt huyết muốn làm phiên dịch cabin của cô đã tan biến ít nhiều.

Đứng trước lý tưởng là cơm áo gạo tiền, hiện tại làm phiên dịch khó kiếm sống, cô định nộp hồ sơ vào các vị trí thư ký và công văn ở các công ty lớn, nếu không được thì tháng sau nhanh chóng tìm một công việc thực tập có thể chuyển sang chính thức, tìm một công việc bình thường để nuôi sống bản thân.