Hồ sen này thực ra không sâu, đặc biệt là khu vực gần bờ, chỉ là bùn dưới đáy khá trơn trượt.
Năm đó, khi đại tỷ rơi xuống nước, thực ra nếu không có tên công tử kia, nàng vẫn có thể tự mình vùng vẫy trèo lên… Nhưng tất cả đều nằm trong kế hoạch của nàng, cố ý hô to cầu cứu, khiến tên công tử nọ còn chưa đợi đại tỷ tự trèo lên đã vội nhảy xuống trước.
"Tam muội, muội cẩn thận một chút!"
Thẩm Yên Nhu vội vàng đưa tay định kéo nàng lên. Nhưng thấy nước hồ không quá sâu, cũng không tiếp tục la lớn gọi người.
Nàng hiểu rõ sự lợi hại trong chuyện này.
Hôm nay trong phủ có yến tiệc, dù rằng khu vực Thanh Hà viên vốn không có khách khứa lui tới, nhưng quy củ trong phủ rất nghiêm khắc. Nếu chuyện này bị ma ma hay nha hoàn phát hiện, rồi truyền đến tai lão phu nhân, chắc chắn nàng và tam muội đều sẽ bị trách phạt.
Huống hồ, lần này nàng cùng tam muội đến đây, đều không dẫn theo nha hoàn bên người. Một khi bại lộ, nha hoàn của hai người chắc chắn cũng bị trách tội vì không trông nom chủ nhân cẩn thận.
"Suỵt…"
Ngay lúc này, Thẩm Yên Kiều nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ truyền tới.
Nàng biết, kẻ mà năm đó nàng cố ý dẫn dụ đến, đã ở ngay gần đây rồi.
"Suỵt, tỷ tỷ, có người đến..."
Thẩm Yên Kiều vội vàng nhìn về phía đại tỷ đang đầy vẻ lo lắng, khẽ giọng nói: "Ta trốn trước, tỷ cũng mau ẩn nấp đi."
Không kịp leo lên bờ, nàng dứt khoát níu lấy những chiếc lá sen, cẩn thận bước sâu vào trong hồ. Chẳng mấy chốc, tấm thân nhỏ nhắn của nàng đã bị tầng tầng lớp lớp lá sen che khuất.
Thẩm Yên Nhu lo lắng nhìn muội muội trốn đi, nàng cũng đã nghe thấy tiếng bước chân. Nhìn bộ dáng nặng nề ấy, không giống bước chân của nữ tử, nàng lập tức nấp sau tảng đá giả trong hoa viên.
Chẳng bao lâu sau, từ phía gốc cây hạnh già xuất hiện một nam tử trẻ tuổi, y phục hoa lệ, chậm rãi đi tới. Hắn đưa mắt quét quanh khu vực này, thấy nơi đây vắng vẻ không bóng người thì không khỏi nhíu mày đầy nghi hoặc.
Trước đó, muội muội hắn đã lén báo tin rằng, tam tiểu thư của Thẩm phủ từng vô tình nhắc đến chuyện mấy tỷ muội trong phủ rất thích ra Thanh Hà viên chơi đùa, đôi khi còn vì thế mà làm ướt giày vớ.
Hắn đã ghi nhớ lời ấy trong lòng. Nhân dịp đến Thẩm phủ tham dự yến tiệc, hắn cố ý giả vờ say rượu, một mình lén chạy tới đây, định bụng tìm cơ hội hưởng chút phong tình. Dù sao, ai mà không biết các tiểu thư Thẩm gia đều là mỹ nhân khuynh thành?
Huống hồ, mới vừa rồi muội muội hắn còn cố ý sai người truyền tin, nói rằng có hai vị tiểu thư đã rời khỏi yến hội, chắc hẳn là đi về hướng hồ sen. Ai ngờ, giờ này lại chẳng thấy một bóng người nào.
Hắn không khỏi thất vọng. Rõ ràng vừa rồi hắn còn nghe thấy chút động tĩnh… Hay là hắn nghe nhầm?
"Meo… meo…"
Đúng lúc này, một con mèo nhỏ từ trong bụi cỏ phóng ra, lao theo một con bướm rồi vồ tới.
"Hóa ra là mèo à!"
Nam tử kia hừ một tiếng, trong lòng đầy tiếc nuối. Nghĩ rằng nếu cứ nán lại đây quá lâu, không may bị ai đó bắt gặp thì thật khó giải thích, hắn ta đành quay đầu, trở lại con đường đá xanh, rời đi.
"Tam muội, tam muội, người nọ đi rồi…"
Đợi hắn ta đi xa, lại cẩn thận chờ một chút để chắc chắn xung quanh không còn ai, Thẩm Yên Nhu mới vội vàng quay lại bên hồ, khẽ gọi Thẩm Yên Kiều vài tiếng.
Lúc này Thẩm Yên Kiều mới loạng choạng trèo lên bờ. Nàng chẳng buồn để tâm đến quần áo ướt sũng trên người, chỉ tiện tay vuốt lại mấy lọn tóc đen đã tán loạn, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Yên Nhu.
Có lẽ do vừa nãy căng thẳng, cộng thêm lúc kéo nàng lên bờ hao tốn chút sức lực, mà lúc này, hai gò má của đại tỷ đã hơi ửng hồng, càng tôn thêm nét ôn nhu, thanh tú. Lại càng… chân thực đến lạ.
Là một đại tỷ hoàn toàn sống động, rõ ràng đang đứng ngay trước mặt nàng.
Một cuộc đời hoàn toàn mới.