Quyến Rũ Ngọt Ngào: Nụ Hôn Trên Trái Tim Anh

Chương 2: Trọng sinh

"Vâng!"

Ba tiếng súng pằng pằng pằng vang lên, ba người ngã xuống với lỗ máu trên trán.

Cung Nghiên Thừa không thèm nhìn lấy một cái, chỉ phất tay: "Các người lui xuống trước đi."

"Vâng." Tề Tranh nghĩ rằng thiếu gia nhà mình có lẽ muốn ở riêng với cô Nam một lát, nên không hỏi nhiều.

Anh ta vẫy tay một cái, dẫn theo đám thuộc hạ kéo ba cái xác còn lại rời đi.

Căn hầm lại khôi phục sự yên tĩnh, ngoài mùi máu tanh nồng nặc báo hiệu chuyện vừa xảy ra, không còn gì khác.

Cung Nghiên Thừa run rẩy ngón tay muốn vuốt lọn tóc dính trên khóe môi Nam Sơ, khi sắp chạm đến thì đột nhiên rụt tay lại.

Anh lau sạch vết máu trên chiếc áo sơ mi đen của mình, mới lặp lại động tác vừa rồi.

"Nam Sơ, anh đã báo thù cho em rồi, em có thể tỉnh lại... nhìn anh một cái không?"

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng vọng của chính anh.

"Nếu có kiếp sau..." Cung Nghiên Thừa nói rồi đột nhiên dừng lại, không biết nghĩ đến điều gì, anh nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Kiếp sau của em, có lẽ sẽ không có anh."

Nam Sơ ở bên cạnh nghe mà tim nhói lên, tuy Cung Nghiên Thừa không nói rõ, nhưng cô lại hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh.

Bởi vì kiếp đầu tiên cô đến từ thời cổ đại, kiếp đó không có người tên Cung Nghiên Thừa.

"Không sao, con đường luân hồi chắc cũng cô đơn lắm nhỉ? Đừng sợ, anh đến bầu bạn với em đây."

Nghe thấy lời này, lòng Nam Sơ hoảng hốt.

"Không!"

Cô muốn gọi người, nhưng không phát ra được âm thanh.

Cô muốn ngăn cản, nhưng tay lại xuyên qua cơ thể Cung Nghiên Thừa.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh lấy ra một khẩu súng, dí vào thái dương.

Một tiếng súng đoàng vang lên, cả căn hầm rung chuyển.

Giây tiếp theo, cửa hầm lại bị phá tung, đám thuộc hạ do Tề Tranh dẫn đầu nhanh chóng xông vào, vừa sợ hãi vừa đau thương gọi thiếu gia.

Nhưng Nam Sơ dường như không nghe thấy gì nữa, những âm thanh này như cách một lớp nước, hỗn loạn ép vào màng nhĩ cô.

Mà cô cũng như người chết đuối, đau lòng kèm theo cảm giác ngột ngạt mãnh liệt ập đến, đau đến mức mặt mũi cô tối sầm, ngất đi.

Không biết qua bao lâu, Nam Sơ mơ hồ cảm thấy một hơi thở quen thuộc đang đến gần, mà hai tay cô cũng bị nắm chặt, giơ cao lêи đỉиɦ đầu.

Nam Sơ không thích tư thế bị người ta khống chế này, muốn giãy giụa nhưng lại bị áp chế một cách mạnh mẽ hơn.

"Thế này cũng không chịu, Nam Sơ, đây là thành ý của em sao?"

Nam Sơ từ từ mở mắt ra, đầu tiên là bị ánh sáng trên đỉnh đầu chói đến nheo mắt lại, khi tầm nhìn tập trung, liền chạm phải khuôn mặt tuấn tú của Cung Nghiên Thừa ở ngay trước mắt.

Chỉ là lúc này ánh mắt anh nhìn cô mang theo vẻ châm biếm, khiến cô nhất thời không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng hơi thở của người trước mắt, nhiệt độ nắm lấy cổ tay cô đều chân thật như vậy.

Cô... trọng sinh rồi sao?

Hơn nữa còn trọng sinh về kiếp thứ hai ở hiện đại?