Hóa Thân Thành Mèo Cưng Của Trùm Phản Diện Mạt Thế

Chương 2.2: Tôi biến thành mèo?

“Cô thích khỏa thân à?”

Hạ Quất đột nhiên sững người, cúi đầu nhìn xuống...

Cô tròn mắt kinh hoàng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

[Chết tiệt!]

Không một mảnh vải che thân, cô lập tức trở lại hình dạng mèo, cuộn tròn trên sàn nhà, hai chân trước che kín mặt, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.

Thương Lục nhìn con mèo quýt nhỏ đang vùi mặt vào chân trước, dáng vẻ chỉ muốn chết quách đi cho xong, bỗng dưng không nhịn được mà xoa đầu cô một cái.

“Cô mới thức tỉnh dị năng, khả năng kiểm soát vẫn chưa ổn định. Cảm xúc kích động sẽ ảnh hưởng đến quá trình biến đổi. Cô phải học cách kiểm soát nó.”

Hạ Quất ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt anh.

Thương Lục không cười, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn nhiều so với khi cô mới vào nhà.

Anh đứng dậy, quay về giường thu dọn đồ đạc, vừa làm vừa nói: “Từ giờ cô cứ đi theo tôi, nhưng phải ở dạng mèo.”

Hạ Quất khó chịu, nhưng vẫn đứng dậy, chậm rãi bước đến bên giường. Khi đến nơi, cô ngước nhìn chiếc giường cao hơn mình gấp mấy lần, dùng sức nhún một cái rồi nhảy phóc lên.

Thương Lục vẫn đang thu dọn chiếc vali bạc mà anh luôn mang theo bên mình. Hạ Quất tò mò nhìn vào, bên trong có đủ loại ống nghiệm nhiều màu sắc, mấy món thiết bị phức tạp và cả chiếc laptop anh vẫn dùng để ghi chép.

Anh hoàn toàn không che giấu, cứ để mặc cho cô nhìn vào những thứ bí mật đó, như chẳng hề quan tâm đến việc cô có thể phát hiện ra điều gì đó.

Hạ Quất yên lặng quan sát anh. Hàng mi anh rất dài, nước da trắng, sống mũi cao, môi nhạt màu, cả người toát lên vẻ thư sinh nhã nhặn.

Chiếc kính gọng vàng khiến anh trông giống một người trí thức hiền lành, nhưng cô biết rõ, anh không đơn giản như thế.

Người đàn ông này rất kỳ lạ. Dù đối diện với thế giới đầy rẫy xác sống, anh vẫn giữ được sự bình tĩnh không ai sánh kịp. Thậm chí còn hiểu rất rõ về dị năng, đặc biệt là sự hứng thú kỳ quặc của anh với vết thương của cô.

Hạ Quất nhớ lại khoảnh khắc gặp anh trong hành lang thoát hiểm. Khi đó, anh vẫn ung dung rời đi, trên tay thậm chí không có bất kỳ vũ khí nào.

Từ khi đại dịch xác sống bùng nổ đến nay, anh là người đầu tiên mà cô gặp có thể giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối như thế.

Cô chui vào trong chăn, cuộn người lại. Một lúc sau, chăn hơi phồng lên, một mái tóc dài rối bời thò ra khỏi mép chăn.

Cô lưỡng lự, rồi lên tiếng: “Anh cố ý dụ xác sống vào đây, chỉ để ép tôi kích hoạt dị năng, đúng không?”

Thương Lục nhìn cô một cái, không đáp.

Hạ Quất im lặng, nhưng đã hiểu rõ câu trả lời.

Cô thở dài, ánh mắt trở nên u ám.