Thượng Tướng Luôn Nghĩ Rằng Tôi Là Omega Của Anh Ấy

Chương 7

Khác với gương mặt xinh đẹp tinh xảo của mình, nửa người trên của Lục Phỉ cơ bắp săn chắc vừa đủ, đường nét cơ thể mượt mà, cơ bụng rắn chắc đến mức có thể khiến những bé O thường ngày kiêu ngạo cũng phải cầu xin được anh đánh dấu.

Thế nhưng trong mắt Tống Lê, những vết thương lớn nhỏ trên người Lục Phỉ lại có phần chướng mắt.

Đặc biệt là vết thương dữ tợn kéo dài từ bả vai trái xuống tận phần khuất sau chiếc quần dài, rõ ràng là vết thương mới, một số chỗ vừa mọc da non, mang sắc hồng nhạt.

Ngón út tay trái được băng bó bằng gạc, chỉ chờ đến khi xuất viện sẽ thay bằng ngón tay máy.

Lục Phỉ còn định tiếp tục cởϊ qυầи dài, nhưng bị Tống Lê giữ chặt cánh tay ngăn lại: "Đừng cử động lung tung, coi chừng vết thương vỡ ra."

Bất đắc dĩ, Tống Lê cầm lấy lọ thuốc đặt trên tủ cạnh giường bệnh, chuẩn bị giúp Lục Phỉ thay thuốc.

Cậu nhận ra hết thảy những loại thuốc này, chúng có tác dụng giúp vết thương mau chóng lành lại, hiệu quả rất tốt, trước đây trong quân đội cậu cũng từng sử dụng vài lần.

Tống Lê cẩn thận bôi từng chút một lên lưng Lục Phỉ, động tác vô thức mang theo sự trịnh trọng và dịu dàng chưa từng có, hy vọng lần này thuốc cũng có thể giúp Lục Phỉ hồi phục nhanh chóng.

Lúc này, Lục Phỉ cũng không còn làm ồn đòi đi tắm nữa, mà ngoan ngoãn để mặc Tống Lê bôi thuốc, thậm chí còn có vẻ hưởng thụ.

Việc thay thuốc không khó, Tống Lê không tốn quá nhiều thời gian đã xử lý xong.

“Được rồi, mặc quần áo vào đi.” Vừa nói, Tống Lê vừa lau sạch thuốc không cẩn thận dính lên ngón tay mình.

Nhưng Lục Phỉ không nghe, ngược lại còn nắm lấy tay Tống Lê, đặt lên vị trí gần tim.

“Anh đã giúp em thay thuốc rồi, vậy tiện thể giúp em lau người luôn đi.” Lục Phỉ cười nói, đôi mắt xanh biếc phản chiếu khuôn mặt của Tống Lê.

Bên dưới lòng bàn tay là nhịp tim đập mạnh mẽ, làn da ấm nóng, nhưng Tống Lê không hề dao động: "Tự lau đi.”

Thằng nhóc này, càng ngày càng được nước lấn tới.

Lục Phỉ siết chặt tay, không chịu buông: “Cũng đâu phải chúng ta chưa từng lau cho nhau, trước đây còn từng tắm chung nữa mà.”

Gân xanh trên trán Tống Lê giật giật: “Chúng ta tắm chung khi nào?”

Lục Phỉ nhìn cậu như thể không ngờ cậu lại quên mất: “Không lâu trước đây chúng ta còn đi nghỉ dưỡng ở hành tinh lùn, suối nước nóng ở đó không tệ, chúng ta đã ngâm cùng nhau ngâm.”

Nói đến đây, Lục Phỉ đột nhiên như bừng tỉnh: “Chẳng lẽ vì anh nhỏ hơn em một chút, nên anh ngại?” Ngay sau đó giống như an ủi lại mập mờ trêu chọc: "Không sao, anh rất tuyệt, còn lớn hơn một số Alpha mà em từng gặp nữa."

"Không cần phải để tâm những thứ này, dù sao anh cũng đâu dùng đến."

Tống Lê nghe vậy hít sâu một hơi, cậu phải nhịn, dù sao thằng nhóc này cũng là cấp trên của cậu, không thể gϊếŧ được.

Khi cậu còn đang cố gắng kiềm chế bản thân, thì từ góc phòng bỗng vang lên một tiếng cười khúc khích: "Ha ha."

Tống Lê mặt không biểu cảm quay sang, liền thấy Lục Dương đang bụm miệng cười không ngừng, tiếng cười lúc nãy chính là do cậu ấy vô tình để lộ ra, bên cạnh là cậu y tá cũng đang run rẩy cố nhịn cười.

Tống Lê: “Sao hai người còn ở đây?”

Lúc nãy trong phòng bệnh rất yên tĩnh, cậu còn tưởng Lục Dương đã đưa y tá ra ngoài rồi, không ngờ họ vẫn ở đây, tức là mọi chuyện vừa rồi họ đều nghe thấy, còn tận mắt chứng kiến?

Lục Dương nhạy bén nhận ra sát ý lóe lên trong mắt Tống Lê, giật nảy mình, vội vàng kêu oan: “Em không nghe thấy gì hết!”

Ngay lúc đó, ở cửa ra vào cũng đúng lúc truyền đến giọng nói nho nhã thoải mái dễ chịu ngậm ý cười của bác sĩ điều trị chính: “Tôi cũng không nghe thấy gì cả.”

Bác sĩ điều trị chính của Lục Phỉ là một beta nam trung niên ngoài năm mươi, mái tóc nâu xù, ông ấy mỉm cười gật đầu với Tống Lê, nói: “Không biết có thể chiếm dụng vài phút của phó quan Tống được không? Chúng ta cần bàn bạc một chút về tình trạng của thượng tướng Lục.”

Cuối cùng, Lục Phỉ vẫn phải tự vào phòng tắm lau người. Dù mấy ngày nay chỉ nằm trên giường bệnh, sức lực chưa hồi phục bao nhiêu, nhưng việc lau người đơn giản anh vẫn có thể tự làm được.

Tống Lê đi theo bác sĩ điều trị chính sang văn phòng bên cạnh.

Bác sĩ điều trị chính Hà Ngọc Sơn rót cho cậu một cốc nước, sau đó ngồi xuống ghế, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm qua tôi đã tìm hiểu tình trạng của thượng tướng Lục từ cậu ba nhà họ Lục, chỉ có thể nói rằng tình hình lần này ngoài dự đoán của tôi.”

Tống Lê cầm cốc nước, ngồi đối diện ông ấy: “Ý của bác sĩ Hà là?”

“Chứng mất trí nhớ lần này của thượng tướng Lục không phải là chứng mất trí nhớ thông thường, mà là một dạng hiếm gặp — rối loạn phân ly dạng phân ly trí nhớ.” Hà Ngọc Sơn nghiêm túc giải thích.

“Bệnh này khiến bệnh nhân giấu ký ức thật của mình vào nơi sâu trong não bộ, thay vào đó lại coi ký ức tưởng tượng của mình là hiện thực.”

Tống Lê vô thức ngồi thẳng lưng, có chút kinh ngạc: “Chứng hoang tưởng?”

Hà Ngọc Sơn gật đầu: “Có thể hiểu như vậy, nhưng chung quy vẫn có một số điểm khác biệt.”

Ví dụ như trong rối loạn phân ly dạng phân ly trí nhớ, ký ức tưởng tượng của bệnh nhân có mối liên hệ sâu sắc với những sự vật gần đây nhất mà họ tiếp xúc và bị ảnh hưởng mạnh mẽ.

“Tôi đã hỏi cậu ba nhà học Lục, trước khi xuất phát làm nhiệm vụ, thượng tướng Lục dường như đã cùng công chúa Hải Lệ xem một bộ phim dài tập trên mạng trong một khoảng thời gian khá lâu, có lẽ vì thế mà một số tình tiết trong phim đã để lại ấn tượng sâu sắc với thượng tướng.” Hà Ngọc Sơn nói.

Tống Lê chống tay lên trán, cậu có thể đoán được Chu Hải Lệ đã ép Lục Phỉ xem loại phim gì cùng bà.

Nhưng câu trả lời này vừa khiến cậu thấy nhẹ nhõm, lại vừa có chút phức tạp: “Vậy có nghĩa là những hành vi khác thường của thượng tướng đối với tôi đều là do tình trạng mất trí nhớ này gây ra, vậy cậu ấy cũng sẽ làm thế với người khác sao?”

Hà Ngọc Sơn cười tủm tỉm, không phủ nhận.

Có điều, ông ấy vẫn còn một số lời chưa nói ra. Nếu không phải là người được thượng tướng để trong lòng, thì làm sao có thể trở thành đối tượng trong ký ức tưởng tượng của thượng tướng được chứ?

Chuyện của đám thanh niên, cứ để bọn họ tự giải quyết đi.

Tống Lê đứng dậy, giơ tay chào theo tiêu chuẩn quân đội: “Cảm ơn bác sĩ Hà, tôi sẽ báo cáo tình hình trung thực.”

Hà Ngọc Sơn cũng đứng lên: “Tình trạng này không cần điều trị bằng phương pháp tâm lý, chỉ cần đưa thượng tướng đến những nơi quen thuộc trước đây, làm những việc quen thuộc, thì ký ức sẽ tự nhiên khôi phục.”

“Nhưng bất kể là loại mất trí nhớ nào, cũng không thể chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh, vì vậy mọi người cứ thuận theo ý thượng tướng đi.”

Ông ấy chỉ có thể làm được đến đây, còn lại, chỉ mong thượng tướng có thể nắm chặt cơ hội.