Mạt Thế: Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cỏ Tinh Mãn Cấp

Chương 7

Ánh mắt Du Phi Trần nhìn Quý Tửu dần hiện lên vẻ đồng cảm.

Một mỹ nhân xinh đẹp.

Một mỹ nhân xinh đẹp nhưng đầu óc không được thông minh lắm.

Một mỹ nhân vừa xinh đẹp, đầu óc không tốt, lại còn mất đi sự che chở.

Không thể thấy chết mà không cứu, huống hồ còn chưa biết ai đã gϊếŧ chết bộ não chính của dây leo lam gần đó, biết đâu lại chính là thợ săn từng bảo vệ cậu.

Trong tình huống này, anh ta và Lê Triều dù không cần nói cũng ngầm đồng ý rằng trước tiên phải đưa Quý Tửu vào vòng bảo vệ.

Du Phi Trần thu lại vẻ cảnh giác, thản nhiên chuyển chủ đề: "Cậu làm mất khẩu trang phòng hộ rồi sao? Không khí ngoài căn cứ không phù hợp với người bình thường đâu."

"Tại sao?" Quý Tửu chỉ đơn giản là tò mò.

Nhận thức của cậu về thế giới này chủ yếu đến từ Tư Ân Viễn và chiếc TV trong phòng cậu, thứ vẫn mở 24/7.

Đáng tiếc là sau khi tận thế bắt đầu, từ trường hỗn loạn, toàn bộ TV trên thế giới đã bị hỏng vào ngày thứ năm của tận thế. Quý Tửu chỉ kịp thông qua kênh tin tức để biết về hai khái niệm mới của thời tận thế: vật thể biến dị và dị năng giả.

Điều đó khiến Quý Tửu không thể chờ đợi để tiếp thu kiến thức mới.

Là một "cây cỏ nhỏ" ham học hỏi.

Du Phi Trần càng thêm chắc chắn với danh xưng "bình hoa cỏ dại" của Quý Tửu, nhưng trên mặt không hề lộ ra chút nghi ngờ nào, ngược lại còn tự nhiên trêu ghẹo:

"Nhìn cậu là biết chưa từng chăm chú nghe mấy buổi phổ cập kiến thức ở căn cứ rồi. Nhiều vật dị biến có độc tố phát tán qua không khí. Người bình thường như cậu đâu có sức đề kháng như dị năng giả, hít phải là tiêu đời đó."

Thấy Quý Tửu vẫn ngơ ngác như không hiểu gì, Du Phi Trần gãi đầu, kiên nhẫn đưa ra ví dụ:

"Chẳng hạn như loại nấm độc thường thấy, nấm độc Ruồi Đỏ. Bản thân chúng đã độc, ngay cả bào tử cũng chứa độc tố. Dị năng giả ăn phải còn phải lột một lớp da, huống chi người bình thường."

"Nói thật, cậu may mắn đấy. Khu vực này lạ thật, rõ ràng rất thích hợp cho loại nấm đó sinh trưởng, vậy mà lại không thấy một cây nào."

Quý Tửu chép miệng, giống như đang nhớ lại điều gì đó:

"Là loại nấm màu đỏ, viền có gân nhỏ, đúng không?"

Du Phi Trần gật đầu liên tục:

"Đúng, đúng! Cuống màu trắng, trên mũ có những hạt nhỏ li ti. Loại nấm này chỉ cần không ăn vào thì không nguy hiểm lắm, điều đáng sợ chính là bào tử của nó bay khắp nơi. Người bình thường mà hít phải là chết chắc."

Xem ra "bình hoa cỏ dại" này cũng có chút kiến thức.

Quý Tửu cười ngượng ngùng. Thật ra, loại nấm đó... khá ngon.

Chẳng ai ngờ được, kẻ đã ăn sạch toàn bộ nấm độc quanh đây lại chính là người trước mặt.

Trong khi Du Phi Trần còn đang lẩm bẩm không hiểu vì sao quanh đây không thấy bóng dáng nấm độc, Lê Triều đã bắt đầu hỏi ý Quý Tửu về việc đồng hành.

Lê Triều nói thẳng: