Thanh Xuyên: Vạn Thế Gia Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta!

Chương 3

Quan hệ cũng đã thu xếp xong, nhân tình cũng đã nhờ cậy đủ cả.

Vậy mà ngay trước khi tiến cung, đường thẩm Nạp Lạt thị lại bất ngờ tìm tới cửa. Phu quân của Nạp Lạt thị là Tam Quan Bảo, một Tả lĩnh thuộc Nội Vụ phủ Tương Hoàng Kỳ, còn nữ nhi của bọn họ chính là vị phi tần trong cung, Nghi tần.

Lần này Nạp Lạt thị đến, vừa mở miệng đã nói muốn giúp nàng có được vinh hoa phú quý.

Ý tứ vô cùng rõ ràng, chính là muốn nàng vào cung.

Sắc mặt mẫu thân nàng là Chương Giai thị lập tức sa sầm, bà vội vàng bóng gió tỏ ý nhà mình chỉ là một hộ nhỏ bé, nào dám vọng tưởng đến phú quý cao xa ấy.

Khi ấy, Nạp Lạt thị thoáng lộ vẻ không vui.

Dù vậy, bà ta cũng chỉ cười cười rồi rời đi, nhưng trong lòng nàng đã dấy lên một cảm giác bất an.

Quả nhiên, sự tình chẳng đơn giản như vậy.

Sau khi tiến cung, tuyển tú của nàng thuận lợi đến mức khác thường.

Nghi tần lại càng thường xuyên triệu kiến nàng, lời nói đều ngụ ý rằng hai người là tỷ muội cùng nhà, vào cung rồi thì phải chung tay hầu hạ Hoàng thượng, sau này nàng nhất định sẽ có lợi ích không nhỏ.

Tính tình nàng hiền lành nhưng không có nghĩa là ngu ngốc.

Nghi tần coi trọng nàng, chẳng qua là muốn mượn thân nàng để sinh con, thậm chí còn muốn lợi dụng nàng để tranh sủng.

Lợi ích tất nhiên là có, nhưng dù có lớn đến đâu thì cũng không thể bằng chính mạng sống của mình.

Thế nên, nàng lập tức bày tỏ bản thân không dám mơ tưởng hão huyền đến chuyện ấy.

Nghi tần chỉ cười, bảo nàng cứ từ từ suy nghĩ.

Không bao lâu sau, sắc phong được ban xuống, nàng trở thành Thường tại, được phân về Cung của Kính tần trong Thừa Càn Cung.

Kính tần và Nghi tần dù không đến mức là kẻ thù không đội trời chung, nhưng cũng chẳng ưa nhau là mấy.

Chuyện lần này rõ ràng là bài học mà Nghi Tần muốn dạy cho Nguyễn Yên, muốn nàng phải mở miệng cầu xin.

Nhưng Nguyễn Yên lại vui còn không kịp.

Nàng không chỉ vui vẻ dọn đến Thừa Càn Cung, mà nàng cũng chẳng hề có ý định tranh sủng.

Tuy nàng xinh đẹp nhưng so với những phi tần khác ngày ngày trang điểm lộng lẫy, bày trò "tình cờ gặp gỡ" hay phô diễn tài nghệ để thu hút ánh mắt hoàng thượng, thì nàng hoàn toàn mờ nhạt.

Dần dần, hoàng thượng cũng quên bẵng mất nàng.

"Ô kìa, chẳng phải đây là Quách Lạc La Thường Tại sao? Thật trùng hợp."

Nguyễn Yên quay người lại, liền thấy Hạ Quý Nhân đang khoác trên mình một bộ trang phục lộng lẫy, ánh mắt khinh miệt lướt qua nàng. Nguyễn Yên không vội mà chỉ bình thản hành lễ:

"Thỉnh an Hạ Quý Nhân."

Ánh mắt của Hạ Quý Nhân sắc như dao, nàng ta lướt qua gương mặt thanh tú không son phấn nhưng vẫn hồng hào như hoa đào của Nguyễn Yên. Đôi tay mang móng vàng nhẹ nhàng phất một cái, cung nữ đi theo tên là Liễu Diệp liền nhanh chóng lùi lại phía sau.

Hạ Quý Nhân ung dung dạo bước đến bên cạnh Nguyễn Yên, rồi đưa tay khẽ vuốt cánh hoa cúc nở rộ, từng lớp cánh hoa chồng lên nhau rực rỡ nhưng không hề diêm dúa.