Tống Yểu loay hoay giữa một đống búp bê trên giường, miệng không ngừng huyên thuyên, kể lại đầy sinh động những câu chuyện cô đã ấp ủ từ lâu.
“Con này là hươu nhỏ! Đây là bạn thân của nó, Hoa Hoa! Một ngày nọ, cả hai cùng chạy vào rừng chơi...”
Một tay Tống Yểu ôm búp bê hươu nhỏ, tay kia cầm chú chó đốm, khuôn mặt rạng rỡ kể chuyện, Chu Tễ Niên ngồi bên cửa sổ, chậm rãi uống nước cam Trương Hồng mang vào, chống cằm lắng nghe cô kể.
Tống Yểu là tiểu thuyết gia chưa nổi tiếng, còn Chu Tễ Niên là độc giả trung thành của cô.
Đợi đến khi Tống Yểu khô cả miệng, Chu Tễ Niên sẽ đúng lúc lấy ra một chai sữa táo xanh từ cặp sách, hơi ngượng ngùng nói: “Em biết anh không thích vị táo mà… Hay là em uống giúp anh đi?”
Tống Yểu sẽ sung sướиɠ nhận lấy, không quên nói ngọt ngào một câu: “Cảm ơn anh nhé!”
So với dâu tây được ăn vào buổi trưa ở nhà trẻ, thì khoảnh khắc ấy còn ngọt ngào hơn một chút.
Nhưng không phải lần nào Tống Yểu cũng có chuyện để kể. Có lúc bị mắng, tâm trạng tồi tệ như chồi non héo rũ ngoài cửa sổ, cô liền im lặng không nói lời nào, chỉ ôm lấy quyển truyện tranh, lật đi lật lại mà cau mày xem.
Những lúc như vậy, Chu Tễ Niên sẽ lặng lẽ lấy từ cặp ra một hộp sữa táo xanh đặt lên cái bàn bé xíu ở đầu giường của cô, rồi lại rút ra cuốn sách thơ cổ thuộc lòng mà mẹ anh bắt phải học.
Tống Yểu không cưỡng lại được sức hấp dẫn của sữa táo xanh ngọt thanh, len lén gỡ bao hút ra rồi bắt đầu uống, sau đó nhỏ nhẹ dính lấy lời cảm ơn:
“Cảm ơn anh…”
Dù đã cắn bẹt cái ống hút, Tống Yểu vẫn không giấu được giọng buồn buồn mà lẩm bẩm:
“Em muốn mau mau lớn lên quá đi thôi!”
“?” Chu Tễ Niên hơi nghiêng đầu, đáp lại bằng ánh mắt đầy tò mò.
Như thể bao tâm sự lặp đi lặp lại trong đầu cuối cùng cũng tìm được nơi để trút ra.
Tống Yểu một hơi uống cạn hộp sữa, chiếc hộp xẹp lép vang lên tiếng rỗng khô, cô chống cằm, giọng nhỏ dần:
“Lớn lên rồi sẽ không bị bố mẹ quản nữa, cũng không bị họ mắng nữa… Bố thì phiền, mẹ thì dữ, mắng mãi, em mệt chết đi được.”
Vừa nói đến chuyện buồn, giọng cô liền trở nên run run, như sắp khóc đến nơi, mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ ửng lên.
Cúi đầu nhìn hộp sữa táo trong tay, quả táo in trên đó ngày thường ngọt ngào là thế, giờ lại chỉ thấy chua đến ê răng.