Hạt Táo

Chương 27: Nước mơ chua ngọt giữa mùa hè

“Thích căn hộ 201, thích dì Trần, thích rất rất nhiều sách, thích ‘Truyền thuyết Na Tra’, thích nước mơ chua ngọt ngọt… thích rất nhiều thứ ở tầng dưới!

Cũng thích Tiểu Bình nữa!

Vì anh ấy sẽ chia cho mình một nửa kẹo! Vậy thì mình cũng nên chia cho anh ấy một nửa tình yêu!

Dù sao thì bọn mình là bạn thân mà!”

— Trích “Sổ học chữ của Hạnh Hạnh lớp mẫu giáo”

Không biết là Chu Tễ Niên cuối cùng đã đưa những viên kẹo bị bóp méo đó cho ai, cũng không biết Tống Yểu có kịp đọc hết cuốn “Không đầu óc và không vui vẻ” trước khi về nhà hay không.

Hai đứa trẻ trở thành “thanh mai trúc mã” trong lời trêu chọc của người lớn, đột ngột như cơn mưa hè dội thẳng ngoài cửa sổ.

Cuối tuần giữa mùa hè.

Nhiệt độ oi ả cuối hè đầu thu bị chiếc quạt điện lắc lư xua tan dần.

Tống Yểu lười biếng nằm dài trên chiếc giường mềm mại vẫn còn vương nắng của Chu Tễ Niên, hai chân trắng trẻo đung đưa, vừa nghêu ngao hát vừa lật giở từng trang sách.

Còn Chu Tễ Niên thì ngồi nghiêm chỉnh trước bàn học cầm bút luyện chữ theo lời mẹ dặn, đôi khi cũng cùng Tống Yểu đọc sách, lén lút lật cuốn từ điển dày như gạch tra từ mới, sau đó giả vờ như đã biết từ lâu, bình thản đọc đáp án khi cô đang cau mày vì một chữ, đổi lại ánh mắt lấp lánh hâm mộ của Tống Yểu.

Thường xuyên hơn là, Chu Tễ Niên phải vừa làm việc vừa trả lời những câu hỏi tưởng như từ “trên trời” rơi xuống của Tống Yểu.

Ví dụ như: “Tại sao công chúa nhất định phải chờ hoàng tử đến cứu? Công chúa không thể tự cầm kiếm sao?” Hoặc: “Tại sao nước biển nhất định phải màu xanh, còn cỏ lại phải màu xanh lá?” Và cả: “Anh nói xem, tình yêu là gì? Có phải là cảm giác muốn ôm lấy chú chó nhỏ ngay khi vừa nhìn thấy nó không?”

Tuy đôi khi cũng hơi phiền, nhưng phần lớn thời gian, Chu Tễ Niên đều cảm thấy rằng mình đã quen với sự ríu rít ồn ào ấy rồi.

Những ký ức về tuổi thơ đẫm mồ hôi dường như đều bắt đầu từ những buổi trưa oi nồng, khi hai đứa cầm chặt những chiếc cốc men trắng hoa văn, tranh nhau uống thứ nước mơ chua ngọt mát lạnh do Trần Tú Lan tỉ mỉ nấu.

Trần Tú Lan là người rất chu đáo, lo hai đứa trẻ ăn kẹo quá nhiều sẽ nóng trong, nên cách vài hôm lại nấu một nồi trà thảo mộc thanh nhiệt.

Sau gần một tháng, bà phát hiện chỉ khi nấu nước mơ chua ngọt thì hai đứa mới chịu uống cạn sạch đáy cốc, thế là món nước mơ ướp lạnh đúng điệu trở thành “định mức” mỗi tuần trong mùa hè.