Xuyên Đến Tu Tiên Giới, Dược Thần Tái Sinh

Chương 6: Cái kết của kẻ lừa dối

Nói xong, Diêm Vương ném cho hắn một quả lưu ảnh cầu, muốn làm gì tiếp theo thì tùy hắn. Đế Vô Nhai mặt lạnh nhận lấy lưu ảnh cầu, trực tiếp trở về Thiên giới.

Ly Chương cung kính hành lễ: “Cung nghênh chủ thượng hồi cung.”

“Ly Chương, khi ta không có ở đây, Hoa Thần có đến không?”

“Hoa Thần phái người đến ba lần, đều bị Ly Phong chặn lại.”

“Đi, đưa quả lưu ảnh cầu này cho Thiên Đế, rồi áp giải Hoa Thần đến Trảm Tiên đài.” Đế Vô Nhai ném lưu ảnh cầu cho Ly Chương, phẩy tay áo bỏ đi.

Nghĩ đến ân nhân cứu mạng của mình bị thuộc hạ của mình truy sát ba năm qua, Đế Vô Nhai cảm thấy lòng ngực khó thở.

Hắn vốn tu luyện vô tình đạo, từ sau khi du ngoạn Nhân gian trở về, khí tức đã không ổn định, tâm trí cũng rối loạn.

Nếu không giải quyết triệt để chuyện này, tâm ma không trừ, hắn sẽ không thể tu thành chính quả.

...

Hoa Thần Nhϊếp Phù La vừa bị Ly Chương và Ly Mặc áp giải đến Trảm Tiên đài thì Đế Vô Nhai cũng đến.

“Tử Uyên Thần Tôn, tại sao? Tại sao ngài lại đối xử với ta như vậy?”

“Mười vạn năm trước, người cứu ta là vị kia ở Dược Thần điện đúng không? Nhϊếp Phù La, ngươi chỉ là một tiểu Hoa Tiên, được ta nâng lên vị trí Hoa Thần, vậy mà năm xưa dám lừa gạt ta, còn gϊếŧ chết ân nhân cứu mạng của ta…”

Đồng tử Nhϊếp Phù La co rút lại, tự hỏi, chàng… cuối cùng chàng ấy cũng biết rồi, sao chàng ấy lại biết chuyện này chứ?

Lúc đó nàng ta đã kiểm tra, Vực Thẳm Sa Đọa không còn một ai sống sót, chúng thần ở Thiên giới cũng không quản được nơi đó, nên nàng ta mới dám ra tay sau lưng.

“Không, không phải như vậy!”

“Hừ, ta đã xem lại cảnh Dược Thần cứu ta mười vạn năm trước từ Luân Hồi kính của Diêm Vương, ngươi vì muốn cướp công lao của Dược Thần, nhân lúc nàng ấy yếu ớt đã ra tay…”

Sao lại thế này? Tại sao Thần Tôn lại xem được Luân Hồi kính của Diêm Vương, chẳng lẽ Dược Thần đã chuyển thế rồi sao?

Uy áp của Đế Vô Nhai khiến nàng ta không thở nổi, đầu cũng không thể ngẩng lên, ngã quỵ xuống đất.

Đế Vô Nhai lạnh lùng nhìn Nhϊếp Phù La đang ngồi bệt dưới đất, nhanh chóng lấy ra Thí Hồn tiên, quất từng roi lên người nàng ta.

“A––! Đừng, đừng mà! Ta sai rồi, xin ngài tha cho ta một lần.”

“Tha cho ngươi?”

Đế Vô Nhai cười lạnh, ánh mắt tràn ngập hàn ý, hắn ném cho Ly Mặc một thanh Tịch Cốt thần đao. Để nàng ta chết quá dễ dàng sao? Không! Hắn muốn nàng ta sống không bằng chết!

“Ly Mặc, ngươi đến lóc xương tiên, rút tiên căn của nàng ta, rồi đẩy xuống Trảm Tiên đài, bảo Thiên Đế xóa tên nàng ta khỏi tiên tịch.”

“Vâng!”