Ba kiếp trước, mỗi lần nàng đi ngang qua Tạp Dịch Phong đều bắt gặp một cảnh tượng y hệt. Tô Linh nhìn về phía trước, chỉ thấy một thiếu niên gầy gò đang bị vây giữa một đám đệ tử tạp dịch, ôm đầu chịu trận.
Không cần nghĩ nhiều, chính là hắn! Người mà nàng đã cứu trong ba kiếp trước!
"DỪNG TAY!"
Tô Linh tức giận quát lớn, từ trên trời đáp xuống, đứng chắn trước mặt thiếu niên kia. Nàng chỉ vung tay nhẹ một cái, mấy đệ tử tạp dịch liền bị đẩy lui vài bước.
Tô Linh có chút xấu hổ… Nguyên chủ hiện tại tu vi còn thấp quá! Nếu là nàng ở kiếp trước, chỉ cần một chiêu thôi cũng đủ thổi bay đám này xuống núi rồi! Giờ chỉ có thể đẩy lùi bọn chúng vài bước, đúng là không hợp phong cách chút nào.
Những tên tạp dịch vừa rồi còn vênh váo hống hách, bây giờ khi nhìn thấy Tô Linh khoác trên người y phục của nội môn đệ tử, lập tức sợ hãi. Không ai dám động đậy, chỉ cúi đầu câm nín.
Tô Linh vội vàng đỡ thiếu niên kia dậy. Ngay khi chạm vào cánh tay hắn, tim nàng chợt thắt lại.
Thiếu niên này cao gần bằng nàng, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Nhưng hắn gầy trơ xương, trên người gần như không có chút thịt nào. Chỉ cần nhìn cũng biết, ở Tạp Dịch Phong này, ngay cả cơm hắn cũng ăn không đủ no.
Thật đúng là một lũ súc sinh!
Tô Linh phẫn nộ trừng mắt nhìn đám tạp dịch kia.
Nhìn thấy nàng đỡ thiếu niên dậy, mấy tên kia lập tức cảm thấy có điều không ổn. Trong lòng bọn chúng nhảy dựng lên, biết hôm nay đã đυ.ng phải một người không nên đυ.ng vào.
Tô Linh lạnh giọng hỏi: "Tại sao các ngươi lại cướp tiền của hắn?"
Nàng cố kiềm chế cơn giận, nếu không đã đấm cho từng tên bay ra tám hướng rồi!
Mấy tên đệ tử tạp dịch nhìn nhau, nhưng không ai dám mở miệng trả lời.
Tô Linh hừ lạnh, phất tay một cái, thu hết thẻ bài thân phận của bọn chúng vào nhẫn trữ vật.
"Giữa ban ngày ban mặt mà dám cướp đoạt tài vật của người khác, đúng là làm mất mặt Huyền Lăng Tông! Từ hôm nay trở đi, các ngươi bị trục xuất khỏi Tạp Dịch Phong, lĩnh tiền tiêu vặt rồi cút khỏi nơi này! Từ nay về sau, các ngươi không còn bất cứ quan hệ gì với Huyền Lăng Tông nữa!"
Mấy tên đệ tử tạp dịch nghe vậy, mặt mày tái mét. Chúng chỉ nghĩ đơn giản như mọi khi, ức hϊếp một tên phế vật cho vui, nào ngờ hôm nay lại xui xẻo gặp phải kẻ lắm chuyện.
Một tên trong số đó không phục, lớn giọng cãi lại: "Cho dù ngươi là nội môn đệ tử thì đã sao? Việc điều động đệ tử tạp dịch là do chấp sự quản lý, ngươi có tư cách gì xen vào?"
Tô Linh nghe xong càng thêm hứng thú. Xem ra, những kẻ này chưa từng nếm mùi lợi hại của "ác nữ" Huyền Lăng Tông!
Nàng hừ lạnh, ngẩng cao đầu, ánh mắt khinh thường:
"Đi mà nói với chấp sự của các ngươi, hôm nay người đuổi các ngươi đi chính là ta, Tô Linh! Để xem hắn dám làm gì cô nãi nãi này!"
"Cái gì?! Nàng là Tô Linh?!"
Mấy tên đệ tử tạp dịch kinh hãi thốt lên.
Còn thiếu niên đang được Tô Linh nâng dậy, ánh mắt khẽ động. Người vừa từ trên trời giáng xuống cứu hắn… lại chính là vị Tô Linh sư tỷ có tiếng xấu vang xa sao? Nhưng sao nàng nhìn thế nào cũng không giống một kẻ độc ác?
Lúc đầu, đám tạp dịch còn hùng hổ, nhưng khi nghe thấy cái tên Tô Linh, bọn chúng lập tức sợ hãi, không dám hó hé gì nữa. Ai trong Huyền Lăng Tông mà không biết ác danh của nàng? Tô Linh là đệ tử thân truyền duy nhất của tông chủ, được cưng chiều chẳng khác gì cháu gái ruột, ngang ngược đi lại trong tông môn, không ai dám động vào.