Thiên Thu Nhập Hoài

Chương 3.1: An Liên

Nếu không hiểu rõ sự chính trực và trung dung của Nhan Thuận An, Triệu Bảo Tông hẳn đã nghi ngờ liệu ông có gia nhập phe phái của Cố Từ hay không.

"Nhan khanh, khanh có biết mình đang nói gì không?" Giọng điệu của Triệu Bảo Tông không đổi, nhưng ánh mắt nàng đã trở nên sắc lạnh.

"Thần cho rằng Cố lang quân là người thích hợp nhất để soạn thảo đáp án khoa cử." Nhan Thuận An không hề sợ hãi, lặp lại lời vừa nói: "Khi còn là Nhϊếp Chính vương, ngài ấy từng quản lý mọi sự vụ của Đại Lương, lãnh đạo các ty. Dù là phương pháp hay kinh nghiệm, ngài ấy gần như là sự tổng hòa của chủ quản các ty. Ở Đại Lương, người có thể gọi là toàn tài, ngoài bệ hạ, chỉ có Cố lang quân. Nếu bệ hạ đã không câu nệ mà cho phép An Thị quân tham chính, vậy xin bệ hạ rộng lòng, để Cố lang quân tham gia vào việc khoa cử này."

Những lời này khiến Triệu Bảo Tông ngạc nhiên đến sững sờ, mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần. Nhan Thuận An vẫn là vị trung thần dám nói thẳng nói thật, dù biết nàng có thành kiến với Cố Từ nhưng vẫn thẳng thắn dâng lời khuyên. Nhưng cũng chính vì vậy mà Triệu Bảo Tông cảm thấy kỳ lạ, Nhan Thuận An vốn không hề đồng tình với phe phái Cố gia, từ khi nào lại bắt đầu đánh giá cao Cố Từ như vậy?

"Nhan khanh, trước đây… hình như khanh không đánh giá cao Cố Từ như vậy nhỉ?" Sau một lúc trầm ngâm, cuối cùng Triệu Bảo Tông lên tiếng.

"Trước đây thần không ưa Cố lang quân, vì khi đó ngài ấy là Nhϊếp Chính vương, không chỉ quyền thế ngút trời mà còn mưu đồ lấn át bệ hạ. Thần tất nhiên không thể dung thứ một quyền thần muốn vượt mặt bệ hạ." Nhan Thuận An thành thật, thẳng người đáp: "Nhưng giờ đây, ngài ấy là lang quân của bệ hạ, không thể gây sóng gió, càng không đe dọa được bệ hạ. Vì vậy thần mới có thể bình tâm mà nhìn nhận con người Cố Từ, và không thể phủ nhận rằng, ngài ấy thật sự là người có tài năng xuất chúng."

Những lời này, ngay cả Triệu Bảo Tông cũng không thể phản bác. Nếu tự vấn lòng mình, nàng chưa từng phủ nhận rằng Cố Từ có tài năng lớn, cả triều đình Đại Lương cũng không thể tìm được người thứ hai toàn diện như hắn. Nhưng đáng tiếc, Cố Từ không cam lòng làm bề tôi, tất cả tài năng của hắn đều có thể trở thành lưỡi dao đe dọa xã tắc.

Nàng không thể dùng, cũng không dám dùng. Người có tài trên đời nhiều không kể xiết, dù không có cũng có thể bồi dưỡng. Nàng không thể thả hổ ra khỏi l*иg, dùng tính mạng và giang sơn của mình để đánh cược rằng, sau hai năm, hổ đã mài hết nanh vuốt.

"Trẫm biết rồi, khanh lui xuống đi." Triệu Bảo Tông phất tay, không muốn tiếp tục chủ đề này. Nhan Thuận An xuất phát từ ý tốt, nhưng ông không biết ân oán giữa nàng và Cố Từ trong tiền kiếp. Nàng không thể buông bỏ mối hiềm khích với Cố Từ, chuyện này sẽ không thay đổi.

Nhan Thuận An dường như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại, cúi đầu cáo lui.

Triệu Bảo Tông xoa xoa thái dương, rồi mới dặn dò: "Đến cung Cảnh Nhân."

Từ sau khi thành hôn, Triệu Bảo Tông thường xuyên dùng bữa cùng An Liên. Nàng vốn thích ăn cùng người khác, khi cho cung nhân lui thì vừa ăn vừa trò chuyện, cảm giác vô cùng thoải mái. Có một người ăn cùng như An Liên, Triệu Bảo Tông thường cảm thấy khẩu vị của mình cũng tốt hơn.

Nàng và An Liên ngầm tuân thủ một nguyên tắc, khi ăn không bàn chuyện chính sự, mọi việc ảnh hưởng đến khẩu vị đều để sau khi ăn mới nói.

Vì vậy, sau bữa tối, khi đang tản bộ trong cung để tiêu thực, Triệu Bảo Tông mới nhẹ nhàng mở lời: "A Liên, trong việc chấm bài thi, phụ thân ngươi có phải cũng gặp vấn đề về tiêu chuẩn không đồng nhất không?"

An Liên đang rót trà, nghe vậy liền sững người, sau đó quỳ rạp xuống đất: "Xin bệ hạ thứ tội."

Triệu Bảo Tông không hề bất ngờ. Nàng bước đến trước mặt An Liên, đỡ y đứng dậy, rồi mới nói: "Ngươi có tội gì đâu?"

Sắc mặt An Liên thoáng cứng đờ, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Thần đã không nói thật với bệ hạ."

Cũng xem như thành thật. Triệu Bảo Tông bảo y ngồi lên trường kỷ, tự mình rót hai chén trà, đưa cho y một chén rồi nói: "Vậy bây giờ nói cho trẫm, cũng không muộn."

An Liên nhìn gương mặt bình thản của Triệu Bảo Tông, đoán rằng nàng đã biết rõ bảy tám phần, liền thở dài: "Những vấn đề trong việc chấm bài thi quả thực nhiều hơn những gì bệ hạ đã biết. Phụ thân thần khi chấm thi gặp không ít khó khăn trước đáp án của các thí sinh. Ông từng phụ trách việc khảo sát nhân sự, rất giỏi trong lĩnh vực này, nhưng đối với địa lý, thủy văn thì hoàn toàn không am hiểu. Nhiều câu hỏi trong bài thi, ông thậm chí còn không rõ bằng thí sinh, đôi khi phán đoán sai cũng khiến mọi người bất mãn. Những vấn đề tương tự không phải là ít."

Triệu Bảo Tông gật đầu, ra hiệu cho y nói tiếp.