Tôi Cầm Chiếc Cốc Tráng Men Xuyên Về Thập Niên 70

Chương 1: Bắt cóc

Mùa thu năm 1972.

Trên chuyến tàu đang chạy xình xịch, một nhóm thanh niên trí thức mặc quân phục xanh lá cây đang rôm rả kể lại vụ bắt cóc phụ nữ vừa xảy ra.

Chàng nhân viên trẻ tuổi tên Tiểu Uông đi ngang qua, liền vểnh tai lên nghe.

“Bà lão đó ban đầu dám giả làm mẹ của cô gái, mắng cô ấy bỏ bê công việc để chạy xuống nông thôn thay em gái, đòi lôi cô ấy về nhà, không cho cô ấy đến Bắc Đại Hoang chịu khổ... Haiz, ai mà ngờ được! Mấy người chúng ta gặp cô thanh niên trí thức này lần đầu, cũng không biết rõ gia cảnh nhà người ta, cứ thế ngơ ngác nhìn bà lão và một ông chú suýt nữa khiêng cô ấy xuống tàu.”

Tiểu Uông nghe đến đây nhíu mày.

“... May nhờ có anh bộ đội đẹp trai kia! Chỉ vài đường đã nhìn thấu quỷ kế của bọn buôn người, tiếc là để chúng chạy mất rồi.”

“Mọi người lúc nãy có thấy không? Anh bộ đội đó mặc quần vải màu xanh đen, nghe người nhà tôi nói, đó là đồng phục không quân.”

“Trời ơi, chẳng lẽ là phi công?”

“Cả đời tôi chưa thấy bộ đội bay trên trời bao giờ... Tôi muốn nhìn anh ấy một cái.”

“Ê, mà khoan, cô thanh niên trí thức với anh bộ đội kia đi đâu rồi?”

Nhà vệ sinh cuối toa tàu.

Trong không gian chật hẹp kín mít, bầu không khí ái muội không ngừng tăng lên.

Đông Hạ mơ mơ màng màng, đầu óc như chìm trong sương mù, choáng váng đến lợi hại. Toàn thân cô mềm nhũn, không còn chút sức lực, chỉ có thể theo bản năng đưa tay ôm lấy eo người đàn ông, cả người dựa sát vào anh. Hơi ấm nam tính mãnh liệt khiến cho dược tính phát huy đến tột cùng.

Nóng, nóng quá...

Gương mặt tinh xảo, quyến rũ của người phụ nữ ửng đỏ.

Cơn nóng liên tục khiến cô cảm thấy mình sắp phát điên, đôi môi hé mở chạm vào yết hầu nhô lên của anh, như người lữ hành lạc giữa sa mạc khô cằn tìm thấy dòng suối mát lành nơi ốc đảo, cơn khô nóng không thể kìm nén trong phút chốc tuôn trào. Cô nhón chân, muốn tiến thêm một bước.

Đầu lưỡi cô khẽ chạm nhẹ, yết hầu người đàn ông lập tức trượt lên xuống.

Anh như nghe thấy tiếng dây đàn đứt đoạn vang lên trong đầu, ngay sau đó là tiếng súng nổ.

“Tránh ra!” Anh đẩy mạnh người con gái mềm mại trong vòng tay, hận không thể ném cô ra ngoài.

Đôi mắt cô long lanh nước, đuôi mắt ửng hồng, ngẩng đầu nhìn anh đầy bất lực.

“Xin anh, giúp... giúp tôi...”

Giây tiếp theo, cô lại cầm tay anh vụng về đưa vào trong vạt áo mình!

Đồng tử người đàn ông co rút lại, lạnh lùng siết chặt hai tay đang làm loạn của cô giơ lên qua đầu, như thẩm vấn tội phạm, nhìn chằm chằm vào cô.

“Đông Hạ, sao cô lại hư hỏng như vậy!” Giọng anh có chút nghiến răng nghiến lợi.

Trong lòng Đông Hạ thấy tủi thân. Cô đang bị trúng thuốc, làm sao có thể khống chế được bản thân?

Giống như bây giờ, cô hoàn toàn không biết người đàn ông này là ai, nhưng lại chỉ muốn đến gần anh, đòi hỏi anh.

Mặc dù tay bị “trói”, nhưng cô vẫn có thể cử động.

Đông Hạ vặn người, lao tới cắn mạnh vào môi anh.

Cú cắn này, trực tiếp cắn rách da môi anh.

Có lẽ kinh ngạc trước sự táo bạo của cô, người đàn ông bỗng cứng người, động tác trên tay cũng buông lỏng. Đông Hạ thừa cơ ôm lấy cổ anh, làm cho nụ hôn càng thêm sâu.

“Cô...” Anh khẽ mở môi, chưa kịp nói ra lời, đôi môi mềm mại đối diện đã thừa cơ chui vào, vụng về mυ'ŧ lấy lưỡi anh.

Hóa ra hôn là cảm giác này... Mềm mại, ngọt ngào, khiến tim anh bắt đầu đập nhanh.

Khoảnh khắc nước bọt giao nhau thật ngọt ngào và tuyệt vời.

Cả cơ thể chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ, càng lúc càng say mê.

Đông Hạ càng hôn càng hăng say, tay cũng bắt đầu sờ loạn, suýt nữa kéo cả thắt lưng quần người ta xuống. Trong cơn mê man, cô mở mắt ra nhìn thấy gương mặt đẹp trai như minh tinh của người đàn ông, theo bản năng gọi “Duy Văn”, tên của thần tượng mà cô yêu thích nhất.

Ai ngờ người đàn ông lại sa sầm mặt, cầm lấy cốc nước lạnh bên cạnh dội thẳng lên mặt cô, rồi nhét vào miệng cô một viên thuốc màu đỏ, bóp cằm cô ép cô nuốt xuống.