Tôn cô cô vừa ngẩng đầu lên thấy A Nịnh, liền ra hiệu A Nịnh giúp chép lại danh mục thuốc và chứng từ, đồng thời ghi chép vào sổ sách. A Nịnh cũng đã từng học việc này với Tôn cô cô, bèn cầm bút lên viết.
Đang viết, Hồ công công chắp tay sau lưng đi tới, đi cùng còn có một thanh niên mặc áo trực chuyết bằng lụa đoạn màu lam.
Tôn cô cô vội vàng tiến lên chào hỏi: "Mạnh đại phu, Hồ công công, sao giờ này hai vị lại đến đây?"
Hồ công công có chút ưu tư: "Thái Y Viện vẫn luôn chờ lô Toan Táo Nhân này, đã thúc giục mấy lần rồi. Ta làm sao yên tâm được, phải đích thân trông chừng một chút."
Rồi lại nói với Mạnh đại phu bên cạnh: "Mạnh đại nhân ngài kiến thức uyên bác, còn phải phiền ngài xem xét giúp, đừng để xảy ra sai sót gì."
Mạnh đại phu gật đầu, tiến lên, lấy một hạt từ trong rổ thuốc đã được lựa chọn, bỏ vào miệng từ từ nếm thử.
Hồ công công cũng lấy một hạt nhai thử. Những loại thuốc ngự dụng này trước khi nhập kho đều phải qua kiểm tra xác nhận lại lần nữa. Thuốc dùng cho Hoàng thượng, không ai dám lơ là, dù sao chỉ một chút sơ suất cũng là chuyện mất đầu.
Lúc này Tôn cô cô đã kiểm kê gần xong, Hồ công công bèn lấy ra ấn tín quan phòng của kho Ngự Dược mang theo bên mình, chuẩn bị đóng dấu vào sổ sách, sau đó sẽ gửi đến Lễ Bộ lưu trữ.
A Nịnh không dám lơ là, vội vàng hai tay dâng lên bản danh mục đã chép xong cho Hồ công công xem qua.
Lúc này, nàng ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng, sau đó một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai: "Những thứ này đều do ngươi sao chép à?"
...
A Nịnh theo phản xạ nhìn qua, liền bắt gặp một đôi mắt đen nhánh như mực, sắc bén, lạnh lùng.
Chàng thanh niên mặc một bộ cẩm bào gấm dệt màu xanh lam bảo, thân hình tựa trúc thon, là một người vô cùng tuấn dật thanh nhã, chỉ là trong thần thái có chút kiêu ngạo kẻ cả.
A Nịnh thấp giọng đáp: "Vâng."
Thanh niên tên Mạnh Phượng Xuân, là Viện Phán của Thái Y Viện, chánh lục phẩm, phụ trách giám sát việc xuất nhập thuốc ngự dụng, đồng thời cũng phụ trách việc sửa đổi y thư của Thái Y Viện.
Mạnh Phượng Xuân nhìn thấy A Nịnh, cũng có chút bất ngờ, chỉ cảm thấy thần thái của tiểu y nữ này thật dịu dàng, thoạt nhìn, khó nói được nàng có xinh đẹp hay không, chỉ cảm thấy mềm mại trắng trẻo, như một đám mây xốp mềm.
Nhìn kỹ hơn, khuôn mặt nàng tròn trịa, da dẻ trắng nõn, khiến người ta vừa nhìn đã liên tưởng đến những lời tốt lành như "tuyết báo điềm lành, mùa màng bội thu, phúc khí tràn trề".