"Hiểu Mộc Vân đại nhân! Là cơ hội đó! Mau gϊếŧ nó đi!"
Người chứng kiến lập tức hét lên.
"Chết tiệt!"
Lúc này Ô Thanh Ảnh mới giật mình nhận ra nàng đã bỏ sót một người.
Hiểu Mộc Vân cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, giơ tay lên, lòng bàn tay đối diện với nó bắt đầu tụ khí vận pháp.
"Tránh ra, tránh ra!"
Ô Thanh Ảnh sốt ruột quét sạch chướng ngại trước mặt, chật vật lao về phía trước.
Nhưng khoảng cách quá xa, nàng không thể đến kịp.
"Hu hu..."
Nhìn thấy bàn tay đang giơ lên của Hiểu Mộc Vân, đứa bé cuối cùng cũng cất tiếng khóc đầu tiên trong ngày.
Đôi mắt đen láy của nó ngân ngấn nước, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, bất chấp tất cả mà gào khóc:
"Òa òa a a!"
Hiểu Mộc Vân nhìn sinh mệnh bé nhỏ đang run rẩy trong vòng tay y, trong mắt lóe lên tia do dự.
Nếu gϊếŧ một người trước khi hắn phạm tội, thì kẻ bị gϊếŧ đó có còn là tội nhân không?
Đứa trẻ vừa khóc vừa quẫy đạp, thấy Hiểu Mộc Vân vẫn chưa buông tay, nó càng giãy giụa hơn, muốn thoát khỏi vòng tay của thiếu niên.
"A..."
Hiểu Mộc Vân hoảng hốt ôm chặt lấy nó.
Ngay khoảnh khắc y mất thăng bằng, bàn tay nhỏ xíu của đứa trẻ vô tình vung lên, nắm chặt lấy mặt dây chuyền treo trước ngực y.
"Không được! Đây là..."
Hiểu Mộc Vân lập tức căng thẳng.
"Cách."
Đứa trẻ giật mạnh, gỡ xuống mặt dây chuyền kỳ lân treo trên chiếc vòng vàng của y.
Cùng lúc đó, một luồng gió mạnh bất ngờ quét qua.
Đứa bé trong tay Hiểu Mộc Vân bị cướp đi.
Đồng thời, mặt dây chuyền kỳ lân trong tay đứa trẻ cũng biến mất.
Hiểu Mộc Vân cuối cùng cũng để lộ vẻ hoảng hốt, y vươn tay, muốn giành lại thứ thuộc về mình.
"Đám các ngươi đúng là cầm thú! Đến cả một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng có thể ra tay tàn độc!"
Ô Thanh Ảnh ôm chặt đứa bé, lơ lửng giữa không trung, dịu dàng dỗ dành nó, nhưng bé con vẫn khóc không ngừng.
"Thế này đi, trời cao có đức hiếu sinh, ta sẽ mang đứa trẻ này đi. Chẳng phải các ngươi lo nó lớn lên sẽ làm chuyện diệt thần gì đó sao? Phục Hy Viện vốn đang thực hiện chế độ bế quan, ta thề rằng chừng nào ta còn sống, nó sẽ không rời khỏi Phục Hy Viện nửa bước."
"Quan trọng nhất là, ta đảm bảo nó lớn lên sẽ phát triển toàn diện về đức, trí, thể, mỹ, biết lao động, không làm chuyện xấu, giúp cụ già qua đường, cầm kẹo dỗ trẻ con, có tiền dư sẽ dốc lòng quyên góp, trở thành bông hoa nhỏ gương mẫu của thời đại mới."
Những kẻ đứng dưới đất hoàn toàn hóa đá.
Kẻ điên của Phục Hy Viện lại đang nói linh tinh cái gì vậy?
Cuối cùng, Ô Thanh Ảnh quay sang phu thê Tư lão gia, chờ đợi sự đồng ý của họ.
Tư phu nhân vừa khóc vừa gật đầu.
Chỉ cần con nàng còn sống, chỉ vậy là đủ.
"Ta muốn đặt tên cho đứa trẻ này là Tư Vũ Phi."
Ô Thanh Ảnh nói: "Những thứ thế nhân nhận định luôn mơ hồ, đừng lúc nào cũng nghĩ mình là đúng. Chúng ta chẳng ai biết trước kết cục sẽ ra sao. Tộc Kỳ Lân của Kỳ Lân Sơn, suốt ngày tính toán thiên cơ, bấm bảy bấm tám, nhưng đến bao giờ mới tính ra được số mệnh của chính mình?"
Nghe lời châm chọc lạnh lẽo của nàng, sắc mặt Hiểu Mộc Vân dần tái nhợt.
"Vậy cứ quyết định như thế đi."
Ô Thanh Ảnh nói tiếp: "Thời gian tới ta phải nuôi con, sẽ không ra ngoài nữa. Nếu có ai có ý kiến, cứ đến Phục Hy Viện tìm ta. Toàn bộ đệ tử Phục Hy Viện sẽ hân hạnh đón tiếp các vị."
Dứt lời, nàng ôm đứa trẻ, ngự kiếm rời đi.
Sau khi nàng rời khỏi, những kẻ còn lại xôn xao bàn tán.
"Làm sao bây giờ? Thật sự phải đến Phục Hy Viện đòi người sao?"
"Ngươi điên à? Cái nơi quỷ quái đó đi vào là không có đường ra đâu!"
"Ta muốn viết đơn khiếu nại!"
Hiện trường hỗn loạn một mảnh.
Bầu trời cuộn mây hồi lâu, cuối cùng cũng trút một trận mưa lớn.
Những giọt mưa lạnh buốt rơi trên mặt Hiểu Mộc Vân, y lặng lẽ giơ tay lên, đặt lên ngực mình—chỉ còn lại một chiếc vòng vàng trơ trọi.