"Công tử, hay là ngài chọn người khác đi, ta có thể giảm giá cho ngài." Tối nay bà ta mang theo mấy người, bằng mọi giá cũng phải bán đi được một người.
Từ nhỏ, Tào Minh Hy đã được cha kể nhiều về những nỗi khổ trong thiên hạ, về bách tính trăm họ. Nhưng vì luôn được nuông chiều, cậu chưa từng chứng kiến cảnh tượng thế này, nhất thời cậu sững sờ.
"Hoặc là công tử xem như làm việc thiện, mua luôn tiểu ca của hắn đi." Người môi giới vừa nói vừa liên tục xua tay: "Không, ta tặng! Không lấy tiền! Đợi nó lớn lên, ngài còn có thể bán lại."
Thằng nhóc kia suốt ngày bệnh tật, ba ngày hai bữa lại phải uống thuốc, vừa xui xẻo vừa tốn bạc. Bà ta không chờ nổi đến khi nó lớn, chi bằng lừa công tử này mua luôn món hàng lỗ vốn đó.
Minh Hy đỡ người kia dậy: "Ngươi tên gì?"
Người kia đáp: "Bẩm công tử, ta tên Phục Ngọc."
"Ta sẽ mua ngươi và cả tiểu ca của ngươi. Ngươi có bằng lòng làm xa phu cho ta không?" Minh Hy lại hỏi.
Ánh mắt Phục Ngọc lóe lên tia nước mắt: "Bằng lòng, bằng lòng!" Hắn quỳ xuống dập đầu lần nữa: "Đội ơn công tử! Đại ân của công tử, Phục Ngọc suốt đời không quên!"
Minh Hy nói: "Đứng dậy đi, đi bế đệ đệ của ngươi qua đây, thu dọn đồ rồi đi theo ta."
Phục Ngọc vội vàng đứng dậy, lau nước mắt: "Vâng, ta đi ngay!"
Minh Hy lại lấy ra một thỏi bạc đưa cho bà môi giới: "Những người còn lại ta mua hết. Ngày mai đưa họ đến Vạn Bảo Các, nói rằng có người hảo tâm mua cho họ làm gia nhân."
Bà môi giới cùng chưởng quầy liếc mắt nhìn nhau, nhận ra đây là người có tiền, hơn nữa còn có liên hệ với Vạn Bảo Các.
"Vâng vâng vâng! Công tử rộng lượng, bọn họ đúng là gặp được thần tiên cứu giúp rồi!" Bà môi giới nịnh nọt. Suốt bao năm qua, đây là lần đầu tiên có người mua hết toàn bộ đám nô bộc của bà. Bà còn nhớ lần cuối cùng có người mua số lượng lớn thế này là khi Vạn Bảo Các ở kinh thành mới khai trương.
Không ngờ những kẻ tiện dân thấp hèn ngày đó lại có người một bước lên làm quản sự trong các, khiến lòng bà bồi hồi không yên.
Chẳng bao lâu sau, Phục Ngọc dắt theo một đứa bé đang dụi mắt đi đến: "Hoài nhi, mau quỳ xuống bái kiến chủ nhân!"
Đứa bé giọng non nớt: "Hoài nhi bái kiến chủ nhân."
Minh Hy đỡ thằng bé dậy, mỉm cười nói: "Ngoan lắm, Hoài nhi. Từ nay cứ đi theo ca ca nhé."
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng tỏ, Phục Ngọc đã chuẩn bị xong đồ đạc để lên đường, trong xe ngựa chăn đệm đầy đủ.