Thanh linh kiếm trực tiếp hoảng sợ đến mức lật luôn cả thân kiếm.
Người vốn đang đứng trên thân kiếm lập tức rơi thẳng xuống dưới.
Thẩm Ngọc chậm rãi chớp mắt một cái: “?”
Nàng giữ một khuôn mặt cứng đờ, bình tĩnh suy nghĩ trong vài giây, hồi tưởng lại trong ký ức của nguyên chủ, một người tu luyện khi gặp tình huống này thì phải xử lý ra sao.
Ngay khi Thẩm Ngọc vừa chuẩn bị vận khởi một pháp quyết, lại thêm một đạo thiên lôi nữa đánh xuống.
Thiên lôi lần này tránh thanh linh kiếm, trực tiếp bổ thẳng về phía nàng.
“??”
Thẩm Ngọc xoay người giữa không trung, lần nữa chuẩn bị bấm quyết đáp xuống đất thì... thiên lôi lại đánh tiếp xuống.
“???”
Thẩm Ngọc từ trên không rơi xuống, suốt cả quá trình đều phải né tránh thiên lôi. Đến giây phút cuối cùng, nàng không kịp phản ứng, cả người rơi thẳng xuống một mái nhà.
Ngói và bụi đất theo nàng cùng nhau rơi xuống dưới, kèm theo cả âm thanh thiên lôi bổ mạnh vào mép mái hiên.
“Ầm!”
Giữa mái nhà xuất hiện một cái lỗ thủng lớn.
Thẩm Ngọc giẫm lên những mảnh ngói vụn, xoay người một vòng giữa không trung, vạt áo viền xanh lam theo quán tính xoay một vòng, rồi ổn định đáp xuống đất.
Sau khi đứng vững, nàng mới phát hiện trên chiếc giường lớn phía trước có một nam nhân trung niên đang mặc áσ ɭóŧ, sắc mặt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Thẩm Ngọc khẽ quét mắt một vòng, liền thấy ngay dưới chân giường nằm la liệt mấy thi thể trẻ con khô quắt. Nàng nhìn tiếp sang một bên, lại thấy hai thiếu niên gầy yếu: Một người ôm gối ngồi co ro, người còn lại quỳ dưới đất. Một người ánh mắt lạnh lẽo âm u, một người nơi khóe mắt ngấn lệ, cả hai cùng lúc ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Khung cảnh này... hình như có hơi quỷ dị.
Thẩm Ngọc rời mắt khỏi thiếu niên đang ôm gối kia, hướng về phía nam nhân trung niên trên giường, mỉm cười nhẹ: “Có vẻ như... ta đến không đúng lúc rồi nhỉ?”
“Ngươi... ngươi là ai!” Nam nhân kia lấy lại tinh thần, tức giận chỉ tay về phía nàng, hét lớn: “Lớn mật! Ngươi có biết ta là ai không? Dám phá kết giới của ta mà xông vào đây!”
Thẩm Ngọc cố gắng nhớ lại một chút, nhưng trong trí nhớ không hề tìm ra nhân vật lợi hại nào ở trấn Ngũ Vân, bèn lễ phép hỏi: “Xin lỗi cho hỏi, ngươi là ai vậy?”
“Ngươi!” Lời này của nàng dường như đã chọc giận nam nhân kia. Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, không nhìn ra được tu vi, trong lòng sinh ra một chút cảnh giác. Hắn tiện tay chụp lấy chiếc áo bào trên giường khoác lên, bước xuống, nhìn chằm chằm nàng rồi nói: “Ta là điệt nhi (cháu trai) của phong chủ Vân Hà Phong, thuộc Thiên Vân Tông. Vị đạo hữu này là từ nơi nào tới đây? Đã phá kết giới thì thôi đi, sao còn... phá luôn mái nhà của ta?”
Thẩm Ngọc lùi lại một bước, thấy đối phương giọng điệu đã ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng nàng vẫn bình thản đáp lời: “Từ trên trời xuống.”
Điệt nhi của phong chủ Vân Hà Phong... dường như nàng cũng có chút ấn tượng. Trong nguyên tác, hình như người này chỉ được phong chủ Vân Hà Phong nhắc tới một câu, không có thông tin nào khác nữa.
Nam nhân kia hít sâu một hơi, giận dữ đến bật cười nói: “Đạo hữu, ta đã tự báo rõ thân phận, ngươi hà tất còn phải thế này?”
Bên ngoài cánh cửa dường như truyền tới vài âm thanh động tĩnh.
Ánh mắt nam nhân lóe lên: “Đạo hữu, nếu ngươi đã không định lấy lòng thành đối đãi, vậy thì đừng trách ta không khách khí.”
Dứt lời, hai tay hắn tụ linh lực, bộc phát ra một cảm giác thôn phệ mãnh liệt, tất cả đồ vật trong phòng đều đang run rẩy.
Một luồng sức mạnh ấy trực tiếp hướng về phía Thẩm Ngọc đánh tới, từ lỗ hổng trên mái nhà bất ngờ xông xuống một đạo bạch quang. Thẩm Ngọc vươn tay đón lấy linh kiếm, chém xuống một kiếm về phía trước mặt.
Một tiếng nổ lớn vang lên, đồ vật xung quanh trong phòng vỡ vụn đầy đất, cánh cửa gỗ vỡ làm đôi, chỉ còn lại một cánh cửa sổ cũng đang lung lay sắp đổ.
Từ khe hở giữa cánh cửa gỗ, lộ ra bên ngoài sân có người nằm ngổn ngang dưới đất.
Nam nhân kinh ngạc nói: “Ngươi... làm sao có thể, sao ngươi lại đỡ được...”
Thẩm Ngọc không để ý đến hắn, mũi kiếm chỉ về phía luồng hắc khí đang lan tỏa trong không khí, nhẹ nhàng khều một cái: “Ma khí? Thứ ngươi tu luyện chính là ma công.”
Nàng dùng giọng điệu khẳng định nói tiếp: “Chiêu vừa rồi, không phải của Vô Cực môn, cũng chẳng phải của Huyền Cổ môn.”
Vô Cực môn và Huyền Cổ môn là hai đại môn phái ma tu còn tồn tại ở Thanh Uyên giới. Tại Thanh Uyên giới, ngoài hai môn phái ma tu này được người người công nhận ra, những ma tu tu luyện công pháp ma đạo khác, về cơ bản nếu bị người khác bắt gặp đều sẽ bị hô đánh hô gϊếŧ.
Trong toàn bộ cốt truyện, ngoài hai môn phái này ra, không còn ma tu nào khác xuất hiện. Chỉ có vài ghi chép sơ lược về Hợp Hoan Cốc vốn đã sớm bị diệt môn.
“Đồng nam đồng nữ...” Thẩm Ngọc lẩm bẩm: “Nhưng công pháp của Hợp Hoan Cốc, cũng không hút cạn bọn họ thành xác khô mới đúng chứ?”
“Buồn cười!” Nam nhân khinh thường hừ một tiếng: “Ma công ta tu luyện sao lại liên quan đến ba cái môn phái hạ lưu đó được?”
“Ồ?” Đôi mắt Thẩm Ngọc sáng lên, “Vậy thì đến từ đâu?”
Nam tử cười một cái, sắc mặt chợt biến đổi, nhân lúc Thẩm Ngọc không chú ý, bất ngờ công kích vào tử huyệt của nàng.