Bậc Thầy Lừa Đảo

Chương 5: Viện massage

Tiệm massage này không lớn, nằm ở khu vực tương đối hẻo lánh trên con phố, với nội thất không quá mới, cùng chất lượng phục vụ của nhân viên lễ tân. Tất cả đều cho thấy đây chỉ là một cơ sở tầm trung hoặc thấp trong khu vực.

Lục Thanh Gia từng chứng kiến quỷ sai ngang ngược cướp bóc, ăn uống bên ngoài hầu như chẳng bao giờ trả tiền. Nếu như đám quỷ sai bại hoại này thực sự có thể hưởng thụ miễn phí ở khắp nơi, thì tại sao không đến những nơi xa hoa hơn?

Rõ ràng, cũng giống như dương gian, các ngành nghề ngầm này hẳn phải có một thế lực bảo kê phía sau.

Quỷ sai có thể thẳng tay cướp đoạt tài sản của dân thường, nhưng không dám động vào sản nghiệp của những kẻ quyền cao chức trọng. Ở mỗi nơi, quy tắc vẫn là thứ cần tuân thủ.

Lục Thanh Gia vừa bước vào cửa tiệm, hai nữ quỷ mặc xường xám bó sát, tà váy chỉ kéo dài đến đùi, lập tức cúi chào anh.

Anh đi thẳng vào vấn đề:

"Vị quỷ sai đại nhân vừa vào ban nãy, ta có việc quan trọng cần nhờ, chỉ là ngài ấy không chịu hồi đáp."

"Toàn bộ chi phí của quỷ sai đại nhân hôm nay, ta sẽ thanh toán. Dịch vụ ngài ấy đặt, đổi thành gói cao cấp nhất."

Vừa nói, anh vừa đặt một xấp tiền boa lên quầy:

"Nếu ngài ấy hài lòng, ta sẽ thưởng thêm."

Hai nhân viên quầy lễ tân liếc nhau, chẳng có gì bất ngờ. Đối với những con quỷ bình thường, quỷ sai là kẻ có quyền lực tuyệt đối. Lấy lòng và hối lộ bọn chúng vốn là chuyện thường.

Những nơi như thế này, cũng như sòng bạc, từ lâu đã trở thành cửa ngõ cho các giao dịch ngầm.

Một trong hai nhân viên cầm bộ đàm, thông báo vào trong:

"Khách phòng 3032, đổi thành gói hạng nhất."

Dưới sự chỉ dẫn của Lục Thanh Gia, họ cũng gọi thêm nhiều loại rượu và thuốc lá cao cấp đưa vào phòng.

Sau khi đặt trước một khoản tiền, Lục Thanh Gia mới hỏi:

"Tầng ba còn phòng trống nào gần đó không? Đặt cho ta một phòng sát bên."

"Gói massage toàn thân. Không cần nữ kỹ thuật viên, lực tay không đủ."

Hai nhân viên tỏ vẻ đã hiểu. Có vẻ anh định đợi quỷ sai tận hưởng xong mới vào chuyện, nên bản thân cũng muốn giữ tỉnh táo. Họ liền sắp xếp một nam kỹ thuật viên chuyên nghiệp.

Phòng của anh nằm ngay cạnh phòng quỷ sai. Cách âm cũng khá tốt, anh chẳng nghe được gì từ bên kia.

Điều thú vị là, tuy âm phủ thường xuyên sử dụng nhân lực làm bằng giấy, nhưng ở những chốn ăn chơi thế này, lại chẳng thấy bóng dáng của họ, thậm chí cả nhân viên lễ tân cũng đều là quỷ thật sự.

Chẳng bao lâu sau, một nam quỷ trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú, đẩy xe dịch vụ bước vào.

Tầng trên cùng của xe đựng các loại tinh dầu, tầng giữa chứa dụng cụ như cạo gió, thanh lăn cơ, tầng cuối cùng là một chậu gỗ đầy nước nóng.

Nam quỷ mỉm cười ngượng ngùng:

"Chào quý khách, kỹ thuật viên số 069 rất hân hạnh phục vụ ngài."

Lục Thanh Gia thấy thời gian vẫn còn sớm, liền thoải mái tận hưởng một phen. Phải công nhận, tay nghề của nam quỷ này rất tốt, mà cũng ít nói, chỉ trả lời khi anh lên tiếng.

Qua một hai giờ, Lục Thanh Gia cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn.

Anh gọi điện xuống quầy lễ tân, hỏi về tình hình bên phòng quỷ sai. Nhận được câu trả lời rằng vị kia đã không yêu cầu thêm dịch vụ nào, rượu thuốc và trò giải trí đều rất hài lòng.

Thấy thời cơ đã chín muồi, Lục Thanh Gia ra hiệu cho nam quỷ dừng tay, ánh mắt sâu xa nhìn đối phương.

Anh chậm rãi nói:

"Cởi đồ đi."

Nam quỷ thanh tú nghe vậy, lập tức ôm chặt lấy ngực mình, kinh hãi thốt lên:

"Quý khách, tôi... tôi chỉ bán nghệ, không bán thân!"

Lục Thanh Gia nhướng mày:

"Không cởi?"

Nam quỷ thanh tú bày ra vẻ kiên quyết, không khuất phục trước quyền thế:

"Không cởi! Dù có gọi quản lý đến, tôi cũng không cởi! Khi vào làm, tôi đã nói rõ điều này!"

Chưa kịp dứt lời, Lục Thanh Gia đã lấy ra một xấp tiền, một tiếng "bốp" vang lên, đặt lên bàn bên cạnh.

"Bốp"- lại thêm một xấp tiền nữa rơi xuống bàn.

"Giờ thì có cởi không?"

Sau đó lại thêm một xấp nữa.

"Nói đi, rốt cuộc là cởi hay không cởi?"

Nam quỷ nhìn chằm chằm vào đống tiền dày cộp trên bàn, nuốt nước bọt.

Rồi lại nhìn gương mặt của vị khách này... Hình như... bản thân cũng chẳng lỗ lã gì?

Thế là nam quỷ vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng cởϊ qυầи áo, mặt đỏ bừng:

"Quý khách, đây là lần đầu của tôi, ngài nhẹ nhàng một chút..."

Kết quả là, anh nhận được ngay một cú đấm trời giáng vào mặt, lập tức mềm nhũn, bất tỉnh tại chỗ.

Lục Thanh Gia kéo nam quỷ kỹ thuật viên lên giường, dùng ga trải giường trói chặt tay chân, nhét vải vào miệng anh ta. Sau đó, anh thay bộ đồng phục mà đối phương vừa cởi ra, đẩy xe dịch vụ ra khỏi phòng.

Anh vốn làm trong ngành kinh doanh khách sạn. Dù mô hình không giống nơi này, nhưng việc nắm bắt và tận dụng không gian thì lại rất rành rẽ.

Cộng thêm quá trình quan sát khi đi vào, cùng những thông tin thu thập được từ cuộc trò chuyện với kỹ thuật viên, anh đã phác thảo sơ bộ về bố cục của viện massage này, mức độ giám sát và ca trực của nhân viên hôm nay.

Lục Thanh Gia đi thẳng về khu vực hậu trường. Những kỹ thuật viên và nhân viên đặc biệt đã có khách thì bận bịu tiếp khách, số còn lại thì tụ tập hút thuốc, trang điểm, đánh bài, tạo thành một khung cảnh hỗn tạp mù mịt khói thuốc.

Anh cúi đầu, cố không gây chú ý. Nhờ đó mà anh dễ dàng lẻn vào phòng giám sát, nơi chỉ có hai nhân viên bảo an.

Một viên gạch giơ lên.

"Bốp! Bốp!"

Hai bảo an gục xuống ngay lập tức.

Lục Thanh Gia nhanh chóng truy xuất toàn bộ dữ liệu giám sát của đêm nay, xóa sạch chúng rồi tắt hẳn hệ thống camera.

Dĩ nhiên, sau này khi điều tra, người ta vẫn có thể định vị anh thông qua camera trên phố. Nhưng chỉ cần câu giờ được một chút là đủ.

Rời khỏi phòng giám sát, anh tiếp tục đi đến phòng dọn vệ sinh, xách lên một thùng dung dịch tẩy rửa, vờ như vô ý làm đổ trên lối đi chính.

Sau đó, lấy cớ tìm dụng cụ dọn dẹp, anh quay trở lại tầng ba, vừa đi vừa châm lửa đốt màn cửa.

Chẳng bao lâu, khói đặc bắt đầu cuồn cuộn bốc lên, lan khắp cả viện massage.

Rèm cửa trong phòng được bố trí dày đặc, từng lớp từng lớp chồng lên nhau để tạo bầu không khí mập mờ. Điều này khiến chúng trở thành chất dẫn cháy hoàn hảo.

Châm lửa xong, Lục Thanh Gia làm ra vẻ hoảng hốt, đạp tung cửa phòng trên tầng ba, đuổi khách trong phòng chạy ra ngoài.

Những vị khách chưa chìm sâu vào cuộc vui đã sớm để ý đến khói len lỏi qua khe cửa. Vì vậy, khi nghe anh hô hoán cháy rồi, các vị khách nữ thậm chí còn chẳng kịp mặc quần áo, chỉ quấn vội tấm chăn rồi tháo chạy.

Lục Thanh Gia làm bộ chạy nháo nhào một vòng, bên ngoài lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn.

Lúc này, anh mới đá tung cửa phòng của quỷ sai.

Bên trong không có cảnh tượng khó nói nào, nhưng rượu và khói thuốc dày đặc khiến quỷ sai mơ màng, chưa kịp nhận thức rõ tình huống.

Tiếng động mạnh khiến tên đó giật bắn mình.

Ngay sau đó, một nhân viên phục vụ lao vào, túm lấy hắn và vị tiểu thư bên cạnh, kéo cả hai ra khỏi giường rồi đẩy về phía cửa.

"Cháy rồi, chạy mau!"

Quỷ không dễ dàng bị lửa thiêu chết, nhưng nếu bị tổn thương nghiêm trọng, bề ngoài sẽ bị hủy hoại.

Việc đến bệnh viện để chữa trị phục hồi rất tốn kém, không phải con quỷ nào cũng có khả năng chi trả.

Nếu mang theo bộ dạng bỏng rộp, nội tạng lộ ra ngoài, hoặc tứ chi bị cháy cụt, bọn họ sẽ không thể tiếp tục công việc này được nữa.

Vì vậy, ngay cả ở âm gian, hỏa hoạn cũng không phải chuyện có thể xem nhẹ.

Quỷ sai nghe thấy tiếng la hét hoảng loạn bên ngoài, lại thấy khói mù đặc quánh khắp tầng, liền không do dự bỏ chạy.

Hắn định quay lại nhặt đống quần áo bị vứt đầy sàn, nhưng nhân viên phục vụ đã nhanh tay hơn, bọc hết đồ vào một tấm chăn rồi dúi vào người hắn.

"Chạy mau! Lúc nào rồi còn lo mặc quần áo?"

Nhìn thấy khói ngày càng đặc, thậm chí lửa đã bắt đầu rực lên, quỷ sai không dám chần chừ nữa, ôm chặt quần áo, cởi truồng mà chạy thục mạng.

Hắn thấy nhân viên phục vụ kia vừa đẩy mình ra cửa đã lập tức đá tung phòng tiếp theo để sơ tán người, liền không hề nghi ngờ gì nữa.

Lục Thanh Gia quay lại phòng của anh ban đầu.

Tên kỹ thuật viên bị anh đánh ngất vẫn chưa tỉnh dậy - lâu hơn anh dự đoán nhiều.

Dù sao thì, trước đây có lần lão già kia bị anh đập mấy phát bằng gạch mà vẫn có thể tỉnh lại chỉ trong thời gian gọi một cú điện thoại.

Lục Thanh Gia nhanh chóng cởi bỏ bộ đồng phục của kỹ thuật viên, vì anh vốn mặc chồng lên quần áo của tên đó nên không mất thời gian thay đổi.

Sau đó, anh tát hai cái vào mặt kỹ thuật viên.

Đối phương từ từ mở mắt, thấy bản thân trần như nhộng bị trói trên giường, ánh mắt tràn đầy vẻ phẫn uất:

"Hóa ra anh có sở thích này!"

Lục Thanh Gia cắt đứt dây trói, dửng dưng nói:

"Cháy rồi, chạy đi!"

Kỹ thuật viên cảm nhận được khói dày đặc tràn vào phòng, không dám chậm trễ, lập tức lao ra khỏi cửa.

Lúc này, tầng ba đã chìm trong khói lửa.

Lục Thanh Gia cũng không trì hoãn, lấy ra một cuộn dây từ trong túi.

Anh móc đầu có móc câu vào lan can giường, rồi bọc tay bằng khăn mặt, trượt xuống từ cửa sổ.

Từ đại sảnh tầng một nhìn lên, đám khách và nhân viên chạy từ trên xuống dưới đã ngã đè lên nhau ở lối ra.

Do chất tẩy rửa anh cố tình làm đổ trên sàn, mọi người giẫm lên liền trượt ngã, không ai đứng vững nổi, khiến cả hội quán hỗn loạn cực độ.

Lục Thanh Gia không dừng lại, anh lập tức rời khỏi con phố này, vẫy một chiếc taxi rồi báo địa chỉ.

Đợi xe chạy một đoạn khá xa, anh mới lấy ra một vật ra từ trong người.

Đó là một cây gậy đen, nhìn không khác gì dùi cui điện, có hai nút bấm: một nút công tắc, một nút chuyển chế độ.

Theo thông tin anh moi được từ các hồn ma còn sót lại, vật này có ít nhất ba chức năng: roi đánh hồn, dây trói hồn và điện giật.

Chính là phiên bản hiện đại của câu hồn tác, thứ vũ khí khiến quỷ hồn nghe thấy đã run sợ.

Xe chạy gần nửa tiếng mới đến nơi anh nói.

Quả nhiên, nơi này khá hẻo lánh, nhưng ngôi nhà lại có chất lượng tốt, là kiểu biệt thự độc lập, điều kiện không tệ.

Chỉ có điều, trên biển số nhà có một dòng đếm ngược.

Điều này chứng tỏ đây không phải biệt thự mua vĩnh viễn bằng hồn tệ, mà chỉ là nhà thuê có thời hạn.

Hiện tại, thời gian còn lại hiển thị trên đó là hơn một tháng.

Lục Thanh Gia thanh toán tiền xe, bước xuống, chậm rãi tiến về phía căn nhà sáng đèn.

-----------

Mập bị sự xuất hiện bất ngờ của bà lão dọa đến mức hồn vía bay mất, muốn gọi Lục Thanh Gia tỉnh lại nhưng chợt nhớ ra trong loại mộng cảnh này, dùng ngoại lực đánh thức gần như là không thể.

Giờ đây, bị cô lập và không ai giúp đỡ, Mập tuyệt vọng đến tột cùng, trong khi bà lão từng bước ép sát.

Bà lão đầu lở loét vốn đã trông đáng sợ, nay lại dùng ánh mắt âm u oán độc nhìn chằm chằm anh ta, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười méo mó rợn người.

Vừa tiến lại gần, làn da trên mặt bà ta như thể đang khô héo, thối rữa và bong tróc ngay trước mắt Mập, mang đến một cú sốc thị giác không gì sánh được.

Anh ta gào thét loạn xạ, từ trên giường lăn xuống sàn, muốn mở cửa bỏ chạy nhưng phát hiện ra cả phòng ngủ đã biến thành một không gian kín bưng.

Nhìn thấy bà lão ma quái chậm rãi áp sát, anh ta lập tức chui tọt vào tủ quần áo, giữ chặt cánh cửa không dám thở mạnh.

Không gian tối tăm và khép kín mang lại cho anh ta một chút cảm giác an toàn, nhưng chẳng bao lâu sau, anh nhận ra âm thanh bước chân bên ngoài đã biến mất.

Khi anh vừa nghĩ rằng có lẽ bà lão đã rời đi, đột nhiên cảm nhận được một luồng hơi thở bên cạnh anh ta.

Làn hơi thở phả ra mang theo mùi thịt chuột thối rữa quen thuộc.

Mập cứng đờ quay đầu lại, bà lão quỷ dị ấy đang ngồi ngay bên cạnh, cười khúc khích nhìn anh.

"A a a!!!"

Anh lăn lộn bò ra ngoài, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt.

Bà lão dường như đã nắm chắc phần thắng, từng bước ép anh ta vào góc tường.

Bỗng nhiên, chiếc TV trong phòng sáng lên mà không hề có ai điều khiển.

Âm thanh bất ngờ này thu hút sự chú ý của cả hai, chỉ thấy màn hình TV ban đầu chỉ toàn tuyết nhiễu, sau đó dần dần xuất hiện hình ảnh của một căn nhà u ám.

Mập chắc chắn anh không giẫm phải điều khiển, nghĩ rằng đây cũng là trò quỷ của bà lão, trong lòng than khóc rằng bà ta có quá nhiều chiêu trò dọa người.

Ngay giây tiếp theo, hình ảnh trên màn hình khiến cả Mập lẫn bà lão đều sững sờ.

Chỉ thấy cảnh quay chuyển đổi, dẫn vào bên trong căn nhà tối tăm.

Đó là một căn phòng với ánh đèn leo lét, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ mọi thứ bên trong.

Một hàng người đủ mọi lứa tuổi, từ già đến trẻ, quỳ gối trên mặt đất, cả người bị trói chặt, khuôn mặt tái mét, tiều tụy thảm hại.

Mập nhận ra trong số đó có một gã đàn ông chính là kẻ lừa đảo đã cố gắng giăng bẫy moi tiền của anh vào tối qua.

Tiếp đó, một bóng dáng quen thuộc hơn lại xuất hiện trên màn hình TV mà cơ thể của người đó, lúc này vẫn còn đang ngủ say trên giường.

Lục Thanh Gia đứng phía sau hàng quỷ đang quỳ rạp dưới đất, trên môi nở nụ cười của một kẻ phản diện.

"Chào buổi tối, bà lão tốt bụng đã mời tôi điếu thuốc."

Lúc này, sắc mặt của bà lão quỷ đã tái nhợt chẳng kém gì Mập, đôi mắt trừng to như muốn nứt ra.

----------

Tác giả có lời muốn nói.

Công không có tên (bóp cổ A Ngân):

"Tiệm massage hả? Cởi đồ hả? Trói buộc hả?"