Nhà Họ Chử Ở Hỗ Thượng (Niên Đại)

Chương 3

Chương 3

Ông nội Khâu lúc đó là đại đội trưởng của đại đội Nguyệt Lượng Loan, đã dẫn anh đến huyện thành tìm chủ nhiệm Ban thanh niên tri thức kiêm phòng Tuyển sinh. Lúc này anh mới biết rằng trong đợt phúc thẩm thứ hai, cha anh đã bị điều đi nông trường cải tạo từ hồi đầu tháng vì vấn đề chính trị. Không chỉ vậy, bà nội anh cũng vì có bà con bạn bè ở nước ngoài nên bị phân công đến dọn nhà vệ sinh tập thể và quét tước đường cái - mà anh thì bị gán cho tội cố ý che giấu thành phần xuất thân, sắp phải nhận xử phạt của chính quyền.

Trước khi Chử Thần kịp phản ứng lại thì đã bị đám người Khâu Lão Thực xông vào lục soát phòng, lại còn ẩu đả với anh nữa.

Chử Thần bị vỡ đầu chảy máu, tai phải bị rách, cả người cũng bị thương rất nặng.

Chuyện này phát sinh vào một đêm mưa, bà nội Khâu từng bị thương chân cẳng hồi trẻ nên không thể đi khám cho anh được, thế nên Khâu Thu bị ông nội gọi đến để giúp anh xử lý vết thương.

Đó là lần thứ hai Khâu Thu gặp anh.

Vào tháng 10 cùng năm, trường trung học phổ thông của Khâu Thu đã cho học sinh được nghỉ học mấy ngày để trở về hỗ trợ thu hoạch ngày mùa. Sau khi Khâu Thu trở về thì vẫn thường đến hỗ trợ ở bệnh xá. Chỉ trong một tháng, Chử Thần đã được người ra cõng vào tới hai lần.

Một lần là vì muốn kiếm thêm công điểm, Chử Thần vung liềm quá nhanh nên bị cắt vào chân. Còn lần thứ hai là khi anh dắt trâu đi cày ruộng, con trâu bị cái roi trong tay Khâu Chí Dũng dọa sợ đến nỗi bỏ chạy, nó vừa chạy vừa kéo lê anh đến hơn trăm mét. Vô số rễ đậu nành xẹt qua cơ thể anh, để lại vô số vết máu trên da.

Hai năm sau, Khâu Thu tốt nghiệp trung học phổ thông. Trên đoạn đường từ huyện thành trở về nhà, cô phải ngồi thuyền đi xuyên qua hồ Nguyệt. Lúc đó sắc trời đã tối, vì muốn đi tắt nên Khâu Thu đã đi chéo từ bờ hồ qua phía trước bãi bồi ngoài thôn. Nhưng khi rẽ qua chỗ một cây hèo cao khoảng sáu bảy mét, cô đã hoảng sợ đến mức phải thét lên.

Có một người đang treo mình ở đó!

Ông nội của Khấu Thu đến đón cô, người đàn ông này cũng là được ông nội cô ôm xuống. Khi chiếc đèn bão chiếu đến, hai ông cháu mới thấy rõ người này là ai - Chử Thần!

Sau khi cấp cứu một phen, cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Mà Khâu Thu thì tức giận đến mức tát cho anh hai cái tát.

Dù bị đánh nhưng anh cũng không nói một lời, chỉ nằm trên mặt đất, mắt hơi nhắm, như thể đã đi qua con dốc bên kia của cuộc đời.

Nhìn người còn sống sờ sờ trên mặt đất nhưng lại như thể đã chết, Khâu Thu không khỏi rơi lệ. Cô không thể quên được hình anh khi lần đầu tiên gặp anh - một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mặc áo sơ mi trắng sơ-vin vào quần tây. Dáng người anh dong dỏng cao, chân lại dài, tay áo xắn lên một nửa - để lộ ra mặt đồng hồ bạc trên cổ tay đang lóe lên màu trắng chói lóa dưới ánh mặt trời. Đôi mắt đào hoa của Chử Thần khi đó hơi nheo lại, đuôi mắt thon dài uốn lượn như một dòng nước trong vắt, khóe môi nhếch lên như đang cười. Chỉ có thể nói là tràn đầy năng lượng, tinh thần phấn chấn!

Anh được ông nội bế về nhà. Bà nội đun một nồi nước đầy, ông nội pha nước xong thì lấy quần áo của ba Khâu đã quá cố ra, bảo anh đi tắm rửa.