Chương 1
Khâu Thu là bởi vì nóng quá mà tỉnh ngủ. Đầu cô đầy mồ hôi, đưa tay sờ sau gáy thì cũng đã ướt đẫm. Cô tức giận mà hất chân mình ra sau, đá cho người nào đó một phát.
Sau khi tránh khỏi cái ôm nóng nực, Khâu Thu kéo chăn ra rồi chống tay ngồi dậy lau khô người, cũng định xem bây giờ là mấy giờ rồi.
Giấc ngủ của cô khá nông, cho nên rèm cửa sổ trong nhà đều được làm bằng vải len dày do Chử Thần đặc biệt nhờ mẹ chồng gửi từ Hỗ Thượng đến. Lớp rèm cửa sổ này có tác dụng cản sáng và cản âm rất tốt, nhưng nếu không kéo rèm ra thì không thể nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài được.
Chử Thần bị cô đá một cái là cũng tỉnh ngủ luôn rồi: "Em muốn đi vệ sinh à?" Vừa nói, anh vừa giơ tay bật đèn.
Khâu Thu đưa tay lên cản bớt ánh sáng, khó chịu mà nhắm mắt lại.
Đèn sáng, Chử Thần dĩ nhiên cũng nhìn thấy cái trán mướt mồ hôi của cô. Anh sờ sờ, mồ hôi nóng gặp gió khiến cho da thịt cô mát lạnh, quần áo ngủ cũng ướt đẫm: "Sao em lại đổ mồ hôi nhiều thế?"
Khâu Thu buông tay, liếc mắt nhìn anh một cái: "Anh bớt chút thời gian qua dọn dẹp phòng để đồ đi, rồi buổi tối qua đó mà ngủ." Từng chữ từng chữ đều được Khâu Thu nói rất chậm, giọng cô cũng hơi khàn vì mới thức dậy buổi sáng, mềm mại như thể trong miệng đang ngậm một cái bánh dày đường nâu vậy.
"Đừng có mơ!" Chử Thần tức giận gõ nhẹ lên chóp mũi cô một cái. Anh phủ thêm áo lên người cô, lại cầm lấy chiếc đồng hồ đặt bên cạnh gối lên nhìn giờ: "Thím Quế Hoa hàng xóm nhà mình nổi tiếng là miệng rộng nhất thôn, em muốn thím ấy đi kể hết cho già trẻ trong thôn là “Ôi chao, thầy thuốc Khâu và chủ nhiệm Chử cãi nhau, còn chia ra ngủ riêng”..."
Anh nói nhại theo giống bản gốc như đúc.
Khâu Thu trừng mắt nhìn anh, cứ kiếm cơ đi! Ai mà chẳng biết công việc của anh bận rộn cỡ nào, mặt trời mọc là đã ra khỏi nhà rồi, lắm khi trời tối đen còn chưa thấy về nhà ấy chứ. Mà cô thì đang mang thai, không cần đi ngủ sớm à? Có gì mà không tìm được lý do để chia phòng ngủ riêng nào? Khâu Thu đã không ít lần hối hận - tại sao lúc đó cô lại nhất thời nghĩ quẩn mà chọn gả cho một người như vậy cơ chứ?!
Chử Thần bật cười, làm gì lại có chuyện hai vợ chồng chia giường ngủ riêng, cũng có phải tình cảm giữa bọn họ không tốt đâu. Vợ anh lên cơn cáu kỉnh thôi mà, bình tĩnh lại là đâu vào đấy cả: "Em nhìn Dư Giai Giai và Khâu Chí Dũng đi, không phải bọn họ luôn là đề tài bàn tán của các bà các cô trong thôn à?"
Giống như Chử Thần, Du Giai Giai cũng là một thanh niên trí thức đến từ Hỗ Thượng, được phân đến vùng nông thôn này. Bởi vì thành phần gia đình không tốt nên danh ngạch quay về thành phố không đến lượt cô ấy, danh sách tuyển dụng công nhân không có tên cô ấy, lại càng không cần phải mơ đến chuyện được cử đi học ở Đại học Công Nông Binh. Năm ngoái, cô ấy đã gả cho Khâu Chí Dũng - con trai cả của cựu chủ nhiệm Cách ủy hội Khâu Lão Thực. Bởi vì không chịu nổi thói quen vệ sinh của Khâu Chí Dũng, cô ấy đã không ít lần đuổi hắn ra khỏi phòng rồi.
Khâu Chí Dũng - chỉ cần nghe đến cái tên này là Khâu Thu đã nhíu chặt mày đầy ghét bỏ.
Biết khúc mắc trong lòng Khâu Thu, Chử Thần áy náy mà xoa đầu cô, cũng không nói thêm gì nữa. Anh cầm lấy cái phích nước được bao bằng vỏ tre, đổ đầy nửa chậu nước ấm rồi vắt khô khăn lông, cúi xuống lau mồ hôi cho Khâu Thu.