Bà ta thở dài khe khẽ, giọng nói trầm thấp: “Làm tôi mê mẩn mất rồi…”]
Hàn Tinh Dã lại tiếp tục bấm loạn xạ trên bàn phím.
[“Rời khỏi nó đi, đứa trẻ đó từ nhỏ đã có một sự ám ảnh bệnh hoạn với cha mình.” Mẹ nam chính tiếp tục nói: “Con có biết tại sao nó thích con không? Vì con giống cha nó, cả hai đều có mắt một mí!”]
Thần kinh à!!! Đừng có bôi nhọ mắt một mí có được không?!
[Để thoát khỏi sự theo đuổi điên cuồng của lão cha nam chính, hai người phụ nữ đã hợp tác sát hại ông ta trong một đêm. Còn lên kế hoạch để nam chính gánh tội thay.
Tuy nhiên, khi mẹ nam chính nâng ly rượu chúc mừng, bà ta đột nhiên cảm thấy cổ họng mình tanh ngọt.
“Rượu này… có độc.”
Nữ chính nhếch môi cười lạnh: “Bà tưởng tôi thật sự yêu bà sao? Còn nhớ người phụ nữ bị hai vợ chồng các bà lái xe tông chết mười năm trước không?”
Ở dòng thời gian bình thường, nữ chính chưa từng nghĩ rằng bạn trai mình lại có thể cắm lên đầu cô tận bảy cái nón xanh và cha mẹ anh lại chính là kẻ đã gϊếŧ mẹ cô.
Đúng vậy, lần này cô xuyên về không phải để cứu rỗi.
Mà là để khiến bọn họ chìm đắm trong tình yêu, rồi đập nát tất cả ảo tưởng đẹp đẽ mà họ theo đuổi. Đây… chính là sự báo thù của cô!]
Sau đó, cả hai lập tức spam hàng loạt icon vỗ tay.
Nhan Khả Vi cẩn thận thu dọn lại tam quan vừa bị đập vỡ vụn.
[À đúng rồi, Vi Vi.] Hạ Tịch cười xong đột nhiên nhắn thêm một tin: [Không phải hôm nay bà đi tiệc cưới nhà họ Tạ sao? Tui nghe nói… Lương Tiêu cũng sẽ đến đấy.]
Nhan Khả Vi bật dậy khỏi giường như bị ai đó đánh thức.
…
Lần hiếm hoi trang điểm, cô hài lòng nhìn mình trong gương.
Khác với vẻ đẹp thanh thuần, yếu ớt của Lương Vi, nét đẹp của cô mang theo sự sắc sảo đầy xâm lược—làn da trắng muốt, đôi mắt đào hoa, sống mũi cao. Dù môi luôn điểm một nụ cười nhẹ nhưng thần thái lại phảng phất chút gì đó như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ người đối diện.
Từ trung học đến đại học, nhận xét cô nghe được nhiều nhất chỉ có hai loại: "mỹ nhân lạnh lùng" hoặc "giống như đứa cầm đầu đám đánh nhau".
Aizz, cô đẹp như vậy, thế mà Lương Tiêu lại chẳng thích cô.
Điều thảm nhất không chỉ là không thích mà thậm chí anh hiếm khi để mắt đến cô.
Trong tiểu thuyết từng đề cập, lý do anh luôn giữ khoảng cách với mọi phụ nữ là vì trong lòng vẫn khắc sâu hình bóng bạch nguyệt quang thời niên thiếu—cô em gái kế đã mất của anh. Nếu không có bạch nguyệt quang kia, liệu anh có...
Khoan đã.
Mãi đến lúc này, cô mới ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Nếu như Lương Vi thực sự đã chết trước khi cô xuyên qua, vậy thì người con gái mà Lương Tiêu luôn khắc cốt ghi tâm chẳng phải chính là cô—Nhan Khả Vi—đang nhập vào thân thể của Lương Vi hay sao?
Vậy tình cảnh hiện tại của cô là gì? Tự giành giật nam thần của mình? Tự cắm sừng bản thân? Tự chặt đứt đường tình duyên của mình?
Ngay khi niềm vui vì biết mình quan trọng với anh còn chưa kịp lan tỏa thì một cơn chán nản mạnh mẽ đã lập tức ập tới nhấn chìm tất cả.
Anh hoàn toàn không biết sự thật, mà cô cũng chẳng thể nào để anh biết được. Điều Lương Tiêu để tâm từ đầu đến cuối chỉ có Lương Vi của năm đó, chứ không phải Nhan Khả Vi bây giờ.
Như có gì đó mắc nghẹn nơi cổ họng.
Nhan Khả Vi càng nghĩ càng bực bội, dứt khoát dậm chân một cái rồi xoay người ra khỏi cửa. Chuyện sau này cứ để sau này tính, vấn đề trước mắt là—làm thế nào để đối diện với Lương Tiêu?
Tiệc cưới nhà họ Tạ vô cùng đông khách, mà Nhan Khả Vi lại là một trong những cô gái nổi bật nhất trong buổi tiệc.
Vì muốn gặp Lương Tiêu, cô đã cẩn thận chưng diện một phen. Ánh mắt lướt qua từng bàn tiệc, lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu, ngược lại lại trông thấy Trần Gia Nghi ngồi cách đó không xa.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô chọn ở lại Đế Đô. Nhà họ Lương cũng định cư ở đây, hơn nữa lại thường xuyên có quan hệ hợp tác thương mại với nhà họ Nhan, vì vậy Trần Gia Nghi thỉnh thoảng lại giúp đỡ cô vài chuyện nhỏ. Cứ như vậy, dần dà hai người cũng quen thân hơn.
Lúc này khi nhìn thấy bà, cô bất giác có cảm giác như đã cách xa một thế hệ. Nhan Khả Vi theo bản năng suýt buột miệng gọi "mẹ", nhưng kịp phản ứng lại mà sửa lời ngay lập tức: "Dì Gia Nghi, thật trùng hợp."
Trần Gia Nghi nghe tiếng ngẩng đầu, thấy cô thì lập tức mỉm cười rạng rỡ, gật đầu chào hỏi: "Vi Vi cũng tới à? Mau qua đây ngồi với dì. Hôm nay sắc mặt sao kém thế này, hôm qua làm việc muộn lắm sao?"
"Nghĩ ý tưởng cho một bài viết mới mãi mà chưa ra ạ."
Thực ra là vì mải mê đọc truyện tranh thiếu niên đang ra chap mới.
Trần Gia Nghi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Bà rất có thiện cảm với cô gái này. Xinh đẹp lại đoan trang, có giáo dưỡng, cư xử lễ độ, lúc nào cũng dịu dàng mỉm cười. Hơn nữa, bà còn là một người yêu văn học, các tác phẩm của cô khiến bà không tiếc lời khen ngợi.
"Người trẻ phải biết giữ gìn sức khỏe, con trai dì cũng giống con vậy, cứ lao đầu vào công việc là quên hết thời gian." Bà vừa nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt thoáng sáng lên, nụ cười trên môi càng sâu hơn: "Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Vi Vi, để dì giới thiệu, đây là con trai dì—Lương Tiêu."
Lưng Nhan Khả Vi đột nhiên cứng đờ, não như thể vừa nổ tung một trận, hơi nóng bốc lên tận mang tai.
Không được không được, tuyệt đối không được đỏ mặt!
Cô tự nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác, cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập dồn dập rồi làm bộ bình tĩnh quay người lại.
Người đàn ông trước mặt có ngũ quan sắc sảo, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng mím thành một đường kẻ lạnh lùng. Đường nét cằm dưới sắc sảo, cổ áo sơ mi trắng cài đến khuy cuối cùng, bộ âu phục đen hoàn hảo tôn lên dáng người cao lớn rắn rỏi. Toàn thân toát ra khí chất cấm dục lạnh lùng.
Giờ đây, tổng tài Lương vừa cao ngạo vừa xa cách, cử chỉ lời nói đều mang theo vẻ hờ hững rõ rệt. Suốt cả ngày hiếm khi thấy anh biểu lộ cảm xúc. Nhưng khuôn mặt đẹp trai này thực sự quá mức chết người, phối với âu phục lại càng thêm mê hoặc. Những cô gái mê anh cứ từng đợt, từng đợt như sóng biển tràn lên rồi lại bị đập nát ngoài bờ cát.
Nhan Khả Vi tiếc nuối nghĩ, nếu anh có thể cười nhiều một chút thì tốt biết bao. Lúc nào cũng bày ra vẻ mặt núi băng, nghe nói từng có người còn tưởng anh tiêm botox quá đà nên cả khuôn mặt bị đông cứng.
Anh lười biếng ngước mắt nhìn cô một cái, bên cạnh, Trần Gia Nghi vẫn tiếp tục giới thiệu: "Đây là con gái của chú Nhan, con bé học cùng trường đại học với con đấy. Có khi trước đây từng gặp nhau rồi cũng nên."
"A, là học trưởng Lương Tiêu!" Cô giả bộ như mới bừng tỉnh, vui vẻ kêu lên: "Trước đây có phải chúng ta từng cùng làm MC cho đêm hội mừng năm mới của trường không? Em không nhớ rõ lắm."
Nói thì nhẹ nhàng vậy, nhưng tim cô đang đập như trống dồn. Nghe xong, vẻ mặt Lương Tiêu vẫn không đổi, giọng điệu nhạt nhẽo: "Xin lỗi, tôi cũng không nhớ."
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Ở đại học, cô đã âm thầm dõi theo anh rất lâu, vậy mà Lương Tiêu chưa từng biết rằng có một người vẫn luôn lặng lẽ yêu anh.