Cứu Rỗi Thiếu Niên Phản Diện

Chương 4

Nhan Khả Vi: !!!

“Hầu tước ma cà rồng Barton!” Cô bật dậy khỏi sofa, lao thẳng đến trước mặt Lương Bác Trọng, ánh mắt dán chặt vào gương mặt mô hình: “Nó đã bị ngừng sản xuất từ lâu rồi! Em mua ở đâu vậy? Bao nhiêu tiền? Chị trả gấp đôi!”

Đây chính là nhân vật hoạt hình mà cô yêu thích nhất thời thơ ấu, thậm chí từng tuyên bố rằng lớn lên sẽ cưới anh ấy. Nhan Khả Vi đã tìm kiếm mô hình này không biết bao lâu, không ngờ hôm nay lại vô tình gặp được!

Lương Bác Trọng nhìn vị chị gái lúc nào cũng lạnh lùng này với ánh mắt đầy phức tạp.

Cô đang tươi cười, đôi mắt sáng rực như bốc cháy, cứ như muốn nuốt sống nó vậy.

Lần đầu tiên trong đời, cậu bé mười tuổi này hiểu thế nào là như lang như hổ.

Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, cậu sợ lắm.

“Không cho!” Lương Bác Trọng đối mặt với quyền uy, dũng cảm chọn con đường phản kháng: “Em cũng cực kỳ thích Hầu tước Barton mà.”

Nhan Khả Vi cắn môi.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là kiểu “con nhà người ta” trong lời phụ huynh nhưng ít ai biết rằng thực ra đại tiểu thư nhà họ Nhan là một con mọt game, mê anime, nghiện nhập vai và có cá tính chẳng giống ai.

Mô hình nhân vật chỉ là một mô hình đơn thuần sao? Không, đó là chồng cô, là phiên bản giới hạn toàn cầu!

“Em trai ngoan, đây là anh rể của em đó!” Cô nhíu mày, làm bộ đau lòng: "Xem như nể tình chúng ta đều là fan trung thành của “Quỷ Quái Bí Ngữ”, hãy để chị và anh rể được đoàn tụ đi.”

Phụ nữ khi muốn giành lấy thứ mình thích thì đúng là bất chấp tất cả, Lương Bác Trọng vô thức rùng mình.

“Quỷ Quái Bí Ngữ” là một bộ hoạt hình cũ của nước ngoài, cậu mê đến mức không thể dứt ra được nhưng quanh đây chẳng thấy ai có cùng sở thích. Giờ đột nhiên biết chị gái mình cũng là fan, cậu bất giác sinh ra chút cảm giác đồng bệnh tương liên. Nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy lần nữa, dường như cũng không còn khó ưa như trước.

“Nếu chị muốn em tặng cho cũng không phải là không được nhưng chị phải đồng ý với em một điều kiện.” Lương Bác Trọng ôm chặt lấy Hầu tước Barton, thấy chị gật đầu lia lịa, bèn chậm rãi nói: "Chị biết sắp có người mới đến nhà mình rồi chứ? Nghe nói anh ta còn theo họ nhà mình, đổi thành… Lương Tiêu? Chắc chắn cha mẹ sẽ dồn hết tâm sức vào anh ta, không còn quan tâm chúng ta như trước. Là người sống lâu năm trong gia đình này, chúng ta phải liên minh lại, cùng chống đối, cô lập anh ta khiến anh ta không bao giờ dám giành cha mẹ với chúng ta nữa.”

Cậu nói đầy hào hùng khí thế, không ngờ chị gái nghe xong liền nhíu mày, dứt khoát từ chối: “Không được không được! Anh ấy đáng thương như vậy, em mà bắt nạt anh ấy thì chị không tha cho em đâu.”

Mối tình đầu tốt thì tốt thật nhưng làm sao quan trọng bằng bạn trai tương lai chứ? Người khôn không ăn lại cỏ cũ, cô tuyệt đối không vì chút lợi nhỏ trước mắt mà bắt nạt Lương Tiêu.

Nhan Khả Vi đầy tiếc nuối nhìn mô hình xa tầm với, trong lòng thầm nói lời tạm biệt Hầu tước Barton, vĩnh biệt, mối tình đầu.

Lương Bác Trọng chu môi: “Không ngờ chị lại quan tâm đến anh ta như vậy.”

“Đương nhiên rồi!” Nhan Khả Vi đắc ý: "Bảo vệ Lương Tiêu là trách nhiệm của mọi người! Nếu em dám bắt nạt anh ấy, chị sẽ tịch thu toàn bộ mô hình quý giá của em, bày ra trước mặt họ hàng để xử công khai!”

Chỉ nghĩ đến cảnh những nàng waifu xinh đẹp mặc quần áo mỏng manh của mình bị trưng ra trước ánh mắt soi mói của người lớn, Lương Bác Trọng liền nổi da gà khắp người.

Chị ấy là ác quỷ sao?

Nhan Khả Vi bày ra dáng vẻ của kẻ chiến thắng nhưng lời cô vừa dứt, sau lưng bỗng vang lên một tiếng cười khẽ.

Âm thanh này… quen đến đáng sợ.

Nụ cười trên mặt cô lập tức đông cứng, cô sững sờ quay đầu lại, liền thấy hai vợ chồng Lương Khải và Trần Giai Nghi đứng ngay cửa, cười đến không khép nổi miệng.

Còn có cả Lương Tiêu, gương mặt anh đỏ bừng.

Nhan Khả Vi: …

Cô cảm thấy, danh dự của mình đã bị dẫm đạp không thương tiếc dưới ánh mắt của cả nhà họ Lương.

“Bảo vệ Lương Tiêu là trách nhiệm của mọi người à? Khẩu hiệu hay lắm.” Trần Giai Nghi cười tủm tỉm trêu chọc: "Sau này còn phải nhờ Vi Vi cố gắng hơn nữa.”

Lương Khải cố nhịn cười.

"Hình... hình như con còn bài tập chưa làm xong." Dù là trước đây hay bây giờ, hễ nhìn thấy Lương Tiêu, cô lại muốn chạy trốn. Hai tai nóng bừng, kéo theo cả đầu óc cũng choáng váng: "Con lên phòng trước đây, cha, mẹ, anh trai, em trai, dì Thẩm, tạm biệt!"

Nhan Khả Vi nói xong thì xoay người chạy lên lầu, tiếng dép vỗ xuống sàn vang lên từng nhịp "bạch bạch bạch" trong tai mọi người.

Trần Giai Nghi ngước nhìn Lương Tiêu, giọng nói ẩn chứa nụ cười không che giấu nổi: "Em gái cũng đáng yêu lắm nhỉ?"

Thiếu niên vừa bước vào nhà đã nghe thấy những lời kia, đôi tai khẽ ửng đỏ. Anh cúi đầu nhìn chiếc khăn quàng trong tay, cảm giác mềm mại của sợi len len lỏi qua lòng bàn tay.

Lương Tiêu khẽ nhếch môi, nhẹ giọng đáp: "Vâng."

Yêu đương thật khó, người tỏ tình trực tiếp trước mặt quả thực rất dũng cảm. Nhan Khả Vi chán chường nằm vật ra giường, lấy gối che mặt.

Trước đây cô luôn kiêu ngạo, không để mắt đến bất kỳ sinh vật giống đực nào xung quanh. Đến khi gặp Lương Tiêu, vì không có tí kinh nghiệm yêu đương hay dũng cảm tỏ tình nên hễ trông thấy anh là cô lại chột dạ, chỉ dám lặng lẽ thích anh trong âm thầm.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà gõ nhẹ lên trán mình, thầm trách móc: Nhan Khả Vi, đồ bỏ đi, đồ nhát gan, thật vô dụng!

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ rất nhẹ và ngắn, lực cũng khẽ khàng, có phần dè dặt nên rất có khả năng là dì Thẩm.

Cô lười biếng kéo gối xuống khỏi mặt, đáp lời: "Mời vào."

Cửa phòng mở ra, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của thiếu niên. Nhan Khả Vi không bao giờ ngờ được, người gõ cửa lại chính là Lương Tiêu.

Cô hít mạnh một hơi, đờ người mất vài giây mới sực nhớ mình vừa lăn lộn trên giường, tóc tai rối bù như tổ quạ. Vừa cúi đầu lùa tay chải sơ mái tóc, cô vừa lắp bắp nói năng lung tung: "Chào... chào anh! Vào ngồi đi, em là Lương Vi. Sao anh lại đến đây? Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt nhỉ, hahaha..."

Trong lòng cô, một người tí hon đang khóc ròng gào thét: Mình đang nói cái quái gì vậy chứ?

"Chào em." Lương Tiêu mím môi cười khẽ, đôi mắt đen chỉ lướt qua cô một cái rồi nhanh chóng rũ xuống. Giọng nói khàn khàn nhưng dịu dàng: "Anh đến trả khăn quàng cho em, cảm ơn em."

Anh nói xong thì đưa tay ra. Nhan Khả Vi lập tức bật dậy nhận lấy, cẩn thận ôm vào lòng rồi nhanh chóng lùi về sau một bước, giữ khoảng cách an toàn với người trước mặt.

Nếu không rất có thể cô sẽ thú tính bộc phát, lao đến ôm anh mất.