Chương 11: Che đậy bình yên
“Mẹ.”
Người gọi điện tới chính là mẹ chồng của Khang Duy Trinh, bà cụ nhà họ Thịnh. Vừa mở miệng đã mang giọng điệu cứng rắn: “Tôi hỏi con, chuyện sắp xếp cho Thịnh Dạng vào trường Yến Thành, là do con làm phải không?”
Khang Duy Trinh không chút do dự: “Là con.”
Bà hơi ngập ngừng một chút rồi lại hỏi một cách tự nhiên: “Ai nói với mẹ vậy?”
Tin tức dù có truyền ra cũng không nên nhanh đến mức mới vậy mà đã lọt vào tai bà cụ.
Khang Duy Trinh nghĩ tới Thịnh Duyệt buổi sáng — dù cô ta ngụy trang tốt đến đâu cũng có sơ hở.
Bà đã lăn lộn thương trường bao năm, ai là người, ai là ma, bà chỉ cần nhìn là biết. Chỉ là trước kia Thịnh Duyệt quả thật luôn tỏ ra hiền lành dịu dàng.
“Chuyện đó quan trọng sao? Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió!” Bà cụ lập tức nổi giận, giọng nói cao lên mấy độ: “Duy Trinh, con có biết nhà họ Thịnh chúng ta có bao nhiêu đối tác ở Yến Thành không? Tôi hiểu con vui khi Thịnh Dạng trở về, nhưng có thiếu gì trường học, sao cứ phải là Yến Thành?”
Khang Duy Trinh cụp mắt xuống: “Mẹ à, con bé từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, nên bây giờ có quyền được nhận nền giáo dục tốt. Con nhận lại con bé không phải để thỏa mãn tâm nguyện gì, mà là để bù đắp cho những gì con bé đã mất.”
Bà cụ cười lạnh: “Ý con là con nhất quyết phải đưa Thịnh Dạng vào Yến Thành?”
Chưa kịp để Khang Duy Trinh trả lời, giọng bà cụ đã gấp gáp, gay gắt hơn: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Khang Duy Trinh lấy lại bình tĩnh, dứt khoát nói: “Thịnh Dạng là con gái con, học trường nào là quyền của con.”
“Con… ý con là, tôi là bà nội nó, tôi không có quyền quản sao?”
Khang Duy Trinh vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên mặt, nhưng giọng nói kiên quyết vô cùng: “Con không có ý đó, chỉ là mẹ tuổi đã cao, nên nghỉ ngơi nhiều hơn, chuyện của lớp trẻ, không cần lo lắng làm gì.”
“Con…”
“Mẹ, cũng khuya rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ, con còn phải làm việc, cuộc họp hội đồng đang chờ con quyết định.”
Điện thoại bị cúp máy, bà cụ tức đến nỗi lỗ mũi phồng lên, quay đầu mắng: “Hinh Nghi, nghe đi, nghe xem nó nói gì kìa! Nó định trèo lên đầu tôi ngồi đây mà! Tôi đã sớm nói rồi, quyền quản lý công ty không thể giao cho con dâu cả, nhưng ông ấy không nghe ta, còn nói tôi đàn bà lòng dạ hẹp hòi!”
Bà cụ đã nhiều lần đề nghị chồng giao quyền công ty cho con trai thứ, chứ đừng để con dâu cả nhúng tay vào. Dù có một nửa tài sản là của nhà mẹ đẻ Khang Duy Trinh, thì đã sao? Lấy chồng phải theo chồng, không đặt mình đúng chỗ gì cả!
Giang Hinh Nghi khéo léo xoa vai cho bà cụ, không nói nhiều. Những lúc thế này, nói nhiều lại thành quá mức, chỉ cần im lặng lắng nghe là đủ.
Bà cụ lại tiếp tục càm ràm: “Nói ra thì thằng hai cũng thật là, trước kia ông nhà định cho nó quản một công ty con, nó lại không chịu, nói nằm không chờ chia cổ tức mỗi năm chẳng tốt hơn à? Thằng hai này…”
Lúc này Giang Hinh Nghi mới mở lời, cười nhẹ: “Mẹ, Thịnh Dương không phải cos ý đó đâu ạ, con hiểu rõ anh ấy nhất. Anh ấy sợ gây mâu thuẫn với anh cả và chị dâu thôi.”
“Cô ta dám!” Bà cụ giận dữ nhướng mày: “Cái tập đoàn Thịnh thị này là của nhà họ Thịnh chúng ta, đến lượt Khang Duy Trinh chỉ tay năm ngón à? Đừng tưởng có chút quyền trong tay là nghĩ tập đoàn này là của cô ta!”
“Mẹ, con với Duy Trinh là bạn cùng phòng đại học, con biết tính chị ấy trọng tình cảm, thương con quá nên mới vô lễ với mẹ. Mẹ đừng tức giận, hại sức khỏe không đáng đâu ạ.”
Bà cụ quay đầu nhìn con dâu thứ hai sau lưng, ngoài xuất thân kém hơn con dâu cả một chút, không giúp được gì cho sự phát triển nhà họ Thịnh, nhưng hiểu chuyện, chu đáo, chuyện gì cũng hơn hẳn con dâu cả.
“Vẫn là con làm mẹ vui lòng.” Bà cụ nhẹ nắm tay Giang Hinh Nghi, than nhẹ: “Haizz, mẹ thật sự không hiểu, nhà này bao nhiêu đứa con giỏi giang như vậy, lại đưa về một đứa con gái hư hỏng, chẳng phải để lại vết nhơ cho nhà ta sao?”
Giang Hinh Nghi cúi nhẹ mắt, giọng nhỏ nhẹ: “Mẹ yên tâm, Duyệt Duyệt cũng học cùng khối với Thịnh Dạng, con bé ở đó sẽ giúp đỡ chị họ nhiều hơn.”
***
Thịnh Dạng còn chưa đến, mà tin tức đã lan khắp trường.
Nhà họ Thịnh là danh gia vọng tộc bậc nhất ở Yến Thành, rất dễ trở thành trung tâm của cơn lốc dư luận.
Giống như Thịnh Duyệt, từng cử chỉ hành động đều bị dõi theo, các nam sinh ngưỡng mộ, nữ sinh ghen tỵ, luôn là tâm điểm.
Nhưng lần này, vị trí trung tâm ấy lại bị Thịnh Dạng thay thế.
Mà điều đáng nói là - mọi người không truyền tin tốt lành gì cả.
Chuyện năm xưa nhà họ Thịnh mất một đứa con gái, trải qua nhiều năm, ít ai còn nhớ.
Anh cả nhà họ Thịnh — Thịnh Hựu, người có khả năng kế thừa tài sản hàng trăm tỷ, giờ lại đột nhiên xuất hiện một đứa con gái.
Lời đồn nhiều vô kể: có người nói vì nhà họ Thịnh đã có ba con trai, nên muốn có con gái, bèn nhận nuôi một đứa. Cũng có những lời ác ý, không có chứng cứ gì nhưng lại nói Thịnh Dạng là con riêng của Thịnh Hựu ở bên ngoài, Khang Duy Trinh vì giữ hòa khí gia đình nên đành chấp nhận, còn phải giả vờ vui vẻ trước mặt mọi người.
Dù bên ngoài tuyên bố đây là đứa con gái đã mất tích nhiều năm được tìm lại, nhưng không ai tin chỉ cho rằng là che đậy để giữ mặt mũi.
Đặc biệt là những gia đình không giàu có bằng nhà họ Thịnh, tình cảm vợ chồng cũng chẳng bằng — họ càng thêm đồn thổi ác ý.
Những phu nhân đó từ lâu đã không ưa Khang Duy Trinh, sự nghiệp, hôn nhân, chuyện gì tốt cũng bị bà chiếm hết.
Trước đây thường lan truyền tin đồn rằng Thịnh Hựu và Khang Duy Trinh không hòa thuận, nhưng lần nào cũng bị “vả mặt”.
Lần này có cơ hội, họ đâu thể bỏ qua, tha hồ đồn đại.
“Xì, ngày thường giả vờ vợ chồng tình thâm, hóa ra cũng chỉ có thế.”
“Khang Duy Trinh là người phụ nữ mạnh mẽ, quá cứng rắn, cũng khó trách.”
“Sao lại thích diễn đến vậy? Trước thấy ngưỡng mộ, giờ chỉ thấy ghê tởm. Mặt mũi quan trọng đến thế sao?”
Mấy lời đó không bất ngờ khi bị bọn trẻ nghe thấy, rồi trong trường cứ thế lan truyền khắp nơi.
Có nữ sinh chạy tới tìm Thịnh Duyệt xác nhận. Cô ta đang cúi đầu làm bài, khuôn mặt nghiêng thanh tú. Cô ta là người học giỏi, tính cách ngoan ngoãn, hay giúp đỡ bạn học yếu — hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ.
Thịnh Duyệt nhíu mày, giọng có phần kích động: “Các cậu đừng nói bậy, Thịnh Dạng tất nhiên là con gái ruột của bác cả tớ.”
Mọi người thấy Thịnh Duyệt phản ứng như vậy thì không dám nói thêm gì, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ:
Nói là con ruột, nhưng cũng không phủ nhận chuyện là con riêng mà? Không chối cũng không thừa nhận — rõ ràng là có ẩn tình!
Cũng đúng thôi, với tính cách như Thịnh Duyệt thì chắc chắn sẽ đứng về phía nhà họ Thịnh, giữ thể diện cho gia đình.
Lúc này, một chiếc Rolls-Royce đen bóng dừng lại trước cổng trường Yến Thành.