Sau Khi Bị Lộ Thân Phận, Cô Gây Bão Toàn Thế Giới

Chương 9: Giấc mơ của nhân gian – Dịch thiếu gia (1)

“Em ấy không được đi đâu hết, chỉ có thể học tại Trung học Yến Thành!”

Hiệu trưởng bước nhanh ra ngoài, ánh mắt đầy thành khẩn.

Nhưng ngay sau đó, nhận ra giọng điệu của mình có phần thái quá, ông ta lập tức thay đổi thái độ, niềm nở bổ sung: “Ý tôi là, Trung học Yến Thành là nơi phù hợp nhất với em Thịnh Dạng, không nơi nào có thể sánh bằng.”

Khang Duy Trinh nheo mắt nghi hoặc: “Thầy vừa nói trường này không phù hợp với con gái tôi mà?”

“Đó là quan điểm phiến diện của tôi.”

Hiệu trưởng ho nhẹ một tiếng, kéo theo phó hiệu trưởng đang đứng đơ một bên: “Sự thật chứng minh, tôi cũng nên lắng nghe ý kiến của phó hiệu trưởng nhiều hơn, không thể tự quyết mọi chuyện, nếu không sẽ dễ nhìn nhận phiến diện.”

Nhưng người bối rối nhất lại là Thịnh Duyệt.

Rốt cuộc trong khoảng thời gian vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Cô ta khó kiềm chế cảm xúc, tiến lên một bước, giọng có chút run rẩy: “Nhưng chị họ em mới đến, có lẽ sẽ cần thời gian dài để thích nghi.”

Câu này vừa thốt ra, ánh mắt của Khang Duy Trinh lập tức sắc bén nhìn sang.

Ánh mắt của nữ cường nhân mạnh mẽ, sắc bén như một con dao, vô cùng áp lực.

Thịnh Duyệt cũng nhận ra mình hơi quá lời.

Giờ có giải thích cũng chỉ càng thêm lộ liễu.

Vì thế, cô ta chỉ cắn môi, cố làm ra vẻ vô tội, như thể vì quá lo lắng nên buột miệng nói ra suy nghĩ thật lòng.

Dù vậy, cô ta vẫn không nhịn được mà đánh giá Thịnh Dạng bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Vừa rồi trong văn phòng chỉ có cô và hiệu trưởng.

Rốt cuộc là cái gì đã khiến hiệu trưởng thay đổi quyết định?

Nhìn gương mặt tuyệt sắc của Thịnh Dạng, trong lòng cô ta dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Cúi đầu, khóe môi cô ta hơi nhếch lên, mang theo một tia khinh bỉ.

Sau khi tiễn nhà họ Thịnh đi, phó hiệu trưởng liếʍ môi, do dự một lúc lâu rồi lớn gan lên tiếng: “Hiệu trưởng, vừa nãy không phải ông còn nói nếu phá lệ chuyện này thì sẽ từ chức sao? Giờ thì…”

Hiệu trưởng điềm nhiên quay người, lạnh nhạt nói: “Haizz, chứng viêm tai giữa của tôi lại tái phát rồi. Sao tôi chẳng nghe thấy gì cả?”

***

Ban đêm, gió đêm yên tĩnh.

Thịnh Dạng không ngủ được, liền ra ngoài đi dạo.

Khác với người thường, cô chỉ cần ngủ ba bốn tiếng là đã đủ tỉnh táo.

Dù cô yêu thích học tập và trau dồi kỹ năng, nhưng đọc sách lâu quá cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Lúc này, một mùi hương kỳ lạ len lỏi vào cánh mũi cô, không giống bất kỳ loại hương nào thông thường, mang theo cảm giác thư thái, khiến tâm trí cô bất giác buông lỏng.

Bất giác, cô đi đến…

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ nặng nề trước mặt.

Nó được chạm khắc tinh xảo, mang phong cách cổ điển thanh lịch.

Hình như… đây là nhà của hàng xóm.

Thịnh Dạng xoay người định rời đi, nhưng vừa quay lưng lại, liền chạm mắt với một người.

“Lâu rồi không gặp.”

Người đàn ông ngồi tựa vào bậc đá cẩm thạch, gió đêm khẽ thổi tung mái tóc đen trước trán anh.

Đôi chân dài vắt hờ, phía sau là ánh trăng trong trẻo.

Giọng nói trầm khàn, cuốn hút như rượu mạnh, còn dễ làm người ta say hơn cả ánh trăng kia.

Theo thói quen, ánh mắt của Thịnh Dạng khi nhìn ai cũng lạnh nhạt như nhìn một cái xác.

Nhưng cô cũng không thể không thừa nhận…

Người đàn ông trước mắt thực sự là một tuyệt phẩm.

Một người có thể trở thành “giấc mơ nhân gian” của vô số người.

“Là anh à.”

Gương mặt Thịnh Dạng vẫn không chút cảm xúc.

Từ khi xuyên vào thân xác của Thịnh Dạng một năm trước, cô bỗng nhiên có một năng lực kỳ lạ.

Bất cứ khi nào có một người nào đó rơi vào khủng hoảng hoặc bế tắc, cô sẽ xuất hiện bên cạnh họ để giúp đỡ.

Nói một cách đơn giản, cô giống như một hệ thống “gợi ý bạn bè” trong đời thực.

Nhưng những người đó…

Không phải người bình thường.

Bọn họ đều là những kẻ đứng trên đỉnh của các lĩnh vực khác nhau.

Và người đàn ông trước mắt này…

Dịch Tuấn Thừa.

Là một trong số họ.

Nhưng lại có gì đó… đặc biệt hơn những người khác.