Sau Khi Bị Lộ Thân Phận, Cô Gây Bão Toàn Thế Giới

Chương 3: Hiện trường bi thảm

Khang Duy Trinh hơi nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy cậu con trai ngốc nhà mình hớn hở vẫy tay liên tục: “Duyệt Duyệt, vào đi!”

Ngay sau đó, một cô gái trẻ mặc váy trắng nhẹ nhàng bước vào, dáng đi thanh thoát như gió thoảng.

Chuyện đã đến nước này, Khang Duy Trinh chỉ có thể nhẹ ho một tiếng rồi giới thiệu: “Dạng Dạng, đây là con gái của chú hai con, Thịnh Duyệt.”

Sau khi Thịnh Dạng trở về, Khang Duy Trinh đã nói sơ qua với cô về tình hình gia đình, nhưng sợ cô khó tiếp nhận nên chỉ kể một lần. Vậy mà cô lại nhớ hết.

Ông nội của Thịnh Dạng có hai người con trai, con trưởng chính là bố cô, còn con thứ là bố của Thịnh Duyệt.

Đây là lần đầu tiên Thịnh Duyệt bước vào căn phòng này, không khỏi tò mò quan sát xung quanh.

Cô ta và Thịnh Ngự Hi bằng tuổi nhau, hai nhà lại thân thiết, nên cô ta thường xuyên đến đây chơi và ngủ lại.

Trong căn biệt thự này có rất nhiều phòng khách, bác gái để cô ta tùy ý chọn, nhưng riêng căn phòng này thì luôn khóa chặt, cô ta chưa từng thấy bên trong trông như thế nào.

Trước đây, cô ta nghe anh ba nói rằng đây chính là phòng công chúa mà bác gái đã chuẩn bị cho Thịnh Dạng từ trước khi chào đời. Lúc mới sinh, Thịnh Dạng từng ở đây. Mấy năm sau khi cô mất tích, bác gái vẫn giữ nguyên căn phòng này, lau dọn sạch sẽ, thậm chí còn thay quần áo và đồ dùng học tập theo từng độ tuổi của cô, toàn là hàng cao cấp nhất.

Khi ấy, cô ta còn tưởng anh ba nói quá lên, dù sao Thịnh Dạng cũng không rõ sống chết, giữ gìn thế này chẳng phải quá vô lý sao? Nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, cô ta mới nhận ra anh ba đã nói giảm đi rồi.

Cách bài trí căn phòng, những bộ quần áo, trang sức bên trong, không biết hơn của cô ta bao nhiêu lần.

Thịnh Duyệt thu lại ánh nhìn, cuối cùng mới đặt sự chú ý lên Thịnh Dạng, rồi lập tức kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Cô ta vốn tưởng một người lớn lên ở nông thôn như Thịnh Dạng sẽ có mái tóc khô xơ, làn da đen nhẻm. Nhưng không ngờ, cô lại cao ráo, da dẻ trắng nõn như tuyết, cả người mang vẻ thanh tao linh động, như một nàng tiên.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, ai cũng có thể nhận ra cô chính là con gái của bác gái. Nhưng diện mạo của cô thậm chí còn vượt trội hơn cả bác gái, dù trước đây bác gái đã nổi tiếng xinh đẹp.

Thịnh Duyệt mất tập trung trong giây lát, quên cả những gì mình định nói.

Mãi đến khi hoàn hồn, cô ta chớp mắt, giọng điệu mềm mại: “Bác gái, anh ba, đây là chị Dạng Dạng sao? Xinh quá, y hệt bác gái hồi trẻ vậy.”

Cô ta đứng ngay trước mặt Thịnh Dạng, hứng thú đánh giá cô thật kỹ.

Dù trong ánh mắt không mang theo ác ý, nhưng mới lần đầu gặp mặt đã nhìn chằm chằm như vậy, quả thật khiến người khác cảm thấy không thoải mái.

Khang Duy Trinh rất nhạy cảm, liếc nhìn con gái đầy lo lắng.

Nhưng thấy Thịnh Dạng chỉ bình tĩnh đáp lại, ánh mắt nhàn nhạt, không có ý định bùng nổ, bà mới thở phào.

Dù vậy, bà vẫn theo phản xạ kéo con gái lại gần mình một chút.

Nghe Thịnh Duyệt khen con gái mình, Khang Duy Trinh không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng đây là tâm lý yêu thích cái đẹp của con gái với nhau.

Trong lòng bà cũng dâng lên chút tự hào. Con gái của bà, quả nhiên là đẹp nhất!

Thịnh Duyệt cúi mắt, liếc thấy hành động nhỏ của bác gái, môi khẽ nhếch lên, nhưng nhanh chóng thu lại, giọng nói dịu dàng: “Bác gái, là anh ba rủ con qua chơi. Con vốn ở phòng khách, không biết hôm nay chị Dạng Dạng sẽ về, thật thất lễ quá.”

Khang Duy Trinh gật đầu.

Bỗng nhiên, bà nghĩ đến việc mấy ngày qua con gái luôn lạnh nhạt với mình, có lẽ vì bà là bậc trưởng bối, nên khó thân thiết. Hay là đổi cách tiếp cận, để con bé nói chuyện với bạn cùng lứa tuổi thì tốt hơn nhỉ? Dù sao, những người đồng trang lứa sẽ dễ trò chuyện hơn.

Bà nhìn Thịnh Dạng, thử thăm dò: “Dạng Dạng, hay là mấy đứa trò chuyện với nhau đi? Mẹ xuống bếp pha trà hoa, làm bánh quy nhé?”

Thịnh Dạng không có ý kiến, chỉ nhẹ giọng ừ một tiếng.

Ngoại hình cô rực rỡ như hoa hồng, nhưng tính cách lại lạnh nhạt như một cốc nước lọc.

Khang Duy Trinh nghĩ, chắc do môi trường sống trước đây ảnh hưởng, chắc chắn con bé đã chịu không ít khổ cực. Nghĩ vậy, bà càng thêm xót xa.

Trước khi rời đi, bà dặn dò Thịnh Ngự Hi phải chăm sóc tốt cho em gái, sau đó mới đi xuống bếp.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại ba người cùng thế hệ.

Thịnh Dạng dường như không quan tâm đến không khí, cô ngồi vào bàn học, mở một cuốn sách và lật giở từng trang.

Hai người còn lại thì có chút lúng túng.

Thịnh Ngự Hi vốn là người hướng ngoại, quan hệ bạn bè cực tốt, nhưng khi đối diện với em gái có chung huyết thống này, anh ta lại cảm thấy bất lực.

Tính cách em gái anh ta dường như quá lạnh nhạt, làm người ta khó mà tiếp cận.

Năm đó, trong gia đình có ba cậu con trai, cuối cùng cũng sinh được một cô con gái duy nhất. Ba mẹ anh ta vui mừng khôn xiết, xem cô như báu vật mà nâng niu.

Nhưng…

Năm anh ta hai tuổi, em gái mất tích. Sau đó, mẹ anh ta vì đau buồn mà đổ bệnh gần một năm trời.

Chỉ là khi ấy anh ta còn quá nhỏ, ký ức mơ hồ, thậm chí không có chút ấn tượng nào về cô em gái này.

Lúc này, Thịnh Duyệt chắp tay sau lưng, tiến lên một bước, tỏ ra thân thiết: “Chị Dạng Dạng, chị đang đọc sách gì vậy?”