Thế Giới Tinh Thần Của Một Beta

Chương 8: Đau dạ dày

Tôi đi theo Thẩm Tùng Ngôn ra khỏi văn phòng, bây giờ đã là giờ nghỉ trưa, bên ngoài không một bóng người. Tôi bước sau hắn, ngay khi đến gần chỗ làm việc của mình thì hắn bỗng dừng lại, quay đầu nhìn tôi: “Anh có thuốc không?”

Thì ra hắn đã nhận ra rồi. Tôi nhún vai, kéo ngăn kéo bàn làm việc lấy thuốc. Hắn đưa tay chạm vào cốc nước của tôi: “Tôi đi rót nước nóng cho anh.”

Tôi ấn tay hắn xuống: “Không cần.”

Sau đó, tôi làm một màn nuốt thuốc khô ngay trước mặt hắn. Thẩm Tùng Ngôn sững sờ.

Hắn nhìn vỏ hộp thuốc trên bàn: “Thuốc giảm đau? Anh đau ở đâu?”

À, thì ra hắn chỉ nhận ra tôi không khỏe, nhưng không biết chính xác tôi khó chịu ở đâu. Tôi vỗ vai hắn: “Cậu không phải muốn đi vệ sinh sao? Tôi dẫn đường cho.”

Sau khi đưa hắn đến nhà vệ sinh, tôi đứng ngoài chờ. Lúc này, tôi không thể giả vờ thêm nữa mà ôm bụng ngồi thụp xuống đất. Chết tiệt, đau chết mất!

Trong lòng tôi chửi Thẩm Tùng Ngôn hai câu, dù biết chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng không hiểu sao tôi cứ muốn chửi.

Cửa nhà vệ sinh phía sau nhanh chóng mở ra, tôi không thể lập tức đứng dậy ngay được, chỉ có thể quay đầu nhìn hắn một cái rồi chống tay vào tường, chậm rãi đứng lên. Nhìn thấy vậy, Thẩm Tùng Ngôn vội vàng đến đỡ tôi: “Chẳng lẽ bị tôi nói trúng rồi sao?”

Tôi hơi khó hiểu: “Cái gì?”

“Cơ thể anh không thích hợp để bay sang Pháp với bọn tôi.” Hắn lại đổi sang vẻ mặt áy náy, “Xin lỗi, tôi rút lại câu đó. Anh khỏe nhất, anh là người khỏe mạnh nhất thế gian này.”

Tôi cười không ngừng được, nhưng mỗi lần cười lại kéo theo cơn đau dạ dày dữ dội hơn. Tôi đành phải nhịn cười, giơ tay ra hiệu dừng lại: “Đừng chọc tôi cười nữa.”

Nghe vậy, hắn gật đầu, làm động tác kéo khóa miệng, nhưng chỉ giữ được hai giây đã mở ra: “Vậy rốt cuộc anh khó chịu chỗ nào?”

Tôi lắc đầu: “Không có gì đâu, chỉ hơi đau dạ dày thôi.”

Vừa nghe xong, hắn lập tức nhảy lên trước mặt tôi: “Hơi đau? Nhìn anh thế này mà gọi là hơi đau à? Còn nói không có gì, vậy thế nào mới gọi là có chuyện?”

Tôi sững người, hắn tức giận với tôi làm gì chứ?

Dường như nhận ra mình hơi mất bình tĩnh, Thẩm Tùng Ngôn dời ánh mắt sang chỗ khác, nói: “Tôi chỉ lo cho anh thôi. Hôm qua tôi nói thật đấy, ngay từ lần đầu gặp anh, tôi đã…”

“Ừ ừ, tôi biết mà.” Tôi ngắt lời hắn, trông hắn lúc này thật buồn cười, nên tôi cố tình trêu, bịa đại: “Người có sức hút như tôi, có cả đống người yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi. Cậu thích tôi cũng là chuyện bình thường thôi.”

Hắn lén liếc nhìn tôi hai lần, ngập ngừng hỏi: “Thật sự có nhiều người thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?”

Tôi nhún vai: “Chỉ cần tôi đủ tự luyến, đến chó hoang ven đường cũng yêu tôi được. Được rồi, quay về thôi.”

Nói rồi, tôi lách qua hắn đi về văn phòng. Hắn đi theo sau, tiếp tục hỏi: “Anh không sao thật chứ? Hết đau chưa?”

Tôi ừ một tiếng: “Không sao, hết đau rồi.”

Nói dối đấy, thuốc giảm đau còn chưa kịp phát huy tác dụng.

Lúc trở lại văn phòng, sếp nhìn tôi với vẻ mặt do dự, một lúc sau dường như đã hạ quyết tâm, lên tiếng: “Tiểu Lục này, là thế này. Tôi và tổng biên tập vừa bàn bạc lại, cảm thấy vẫn là cậu đi Pháp thì tốt hơn.”

Tôi sững sờ, quay đầu nhìn Trần Lâm: “Vậy Trần Lâm thì sao?”

“Tôi cũng đi, hai chúng ta cùng đi.” Trần Lâm nháy mắt với tôi, cười nói: “Lỡ đâu cậu không hợp khí hậu, bị bệnh thì tôi còn chăm sóc cậu được, đúng không nào?”

Tôi lén liếc nhìn Thẩm Tùng Ngôn, thấy hắn đang chăm chú nhìn tôi như thể đang chờ câu trả lời của tôi. Tôi đảo mắt nhìn quanh, phát hiện cả ba người bọn họ đều có cùng một biểu cảm giống nhau khi nhìn tôi.

Tình huống này chẳng khác nào bị ép phải leo lên lưng cọp. Tôi lập tức cảm thấy áp lực đè nặng, cơn đau dạ dày vừa dịu đi một chút lại bắt đầu trầm trọng hơn. Tôi hơi cúi người thở dài nhận mệnh, gật đầu: “… Được rồi, tôi đi.”

“Vậy thì cuộc họp đột xuất này kết thúc nhé?” Thẩm Tùng Ngôn đứng dậy, cố tình chắn trước mặt tôi, “Đến giờ ăn rồi, mọi người giải tán đi ăn cơm đi. Tôi còn có chút chuyện muốn bàn với Tiểu Lục, mọi người cứ đi trước.”

… Tiểu Lục? Nói mới nhớ, hình như hắn còn nhỏ hơn tôi ba, bốn tuổi thì phải. Nhưng phải công nhận, làm bên A có khác, nói chuyện lúc nào cũng rất cứng rắn, chỉ cần vài câu đã tiễn sếp của tôi và cả sếp của sếp tôi đi mất.

Bây giờ trong văn phòng chỉ còn lại hai chúng tôi. Tôi vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, hắn bước đến gần hai bước rồi nửa quỳ trước mặt tôi: “Anh ổn chứ?”

Tôi xua tay: “Không sao đâu, nghỉ một lát là ổn thôi. Cậu cứ đi ăn cơm đi.”

Nghe vậy, hắn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Bệnh dạ dày phần lớn là do ăn uống không điều độ mà ra. Anhphải đi ăn với tôi.”

Tôi bật cười: “Vậy cậu định dẫn tôi đi ăn gì?”

Hắn suy nghĩ một lát, rồi trịnh trọng nói: “Cháo bí đỏ.”

Tôi lắc đầu: “Tôi không ăn bí đỏ.”

“Bí đỏ tốt cho dạ dày.” Hắn ngồi lại xuống sofa, thật sự bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem nên dẫn tôi đi ăn gì, “Vậy ăn mì thì sao?”

Tôi vẫn lắc đầu: “Tôi không thích ăn mì.”

Thẩm Tùng Ngôn gãi đầu: “Sao kén ăn thế.”

Nói xong, hắn lại chìm vào suy tư.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng thực sự tôi không còn ghét hắn nữa. Mặc dù mới quen ngày thứ hai đã tỏ tình thì có hơi ngớ ngẩn, nhưng xét cho cùng, con người hắn cũng không tệ.

Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, cúi gập người, hai tay ôm chặt lấy bụng. Dù trước đây tôi cũng hay bị đau dạ dày, nhưng không hiểu sao hôm nay lại nghiêm trọng đến mức toàn bộ khoang bụng cũng đau quặn theo.

Thẩm Tùng Ngôn thấy tôi như vậy thì có vẻ hơi hoảng, vội vàng đi lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần, rót nước nóng cho tôi, rồi nhét thêm một cái gối ôm vào lòng tôi.

Tôi ôm chặt gối trong tay, còn hắn đứng bên cạnh có chút luống cuống. Do dự một lúc, cuối cùng cũng nghẹn ra một câu: “Hay là… để tôi xoa giúp anh nhé?”

Thật lòng mà nói, tôi rất muốn cười nhưng giờ tôi không cười nổi.

Tôi uống một ngụm nước nóng, ngước mắt nhìn hắn: “Cậu có biết vừa rồi cậu nói ra một câu chấn động cỡ nào không?”

Thẩm Tùng Ngôn gãi đầu: “Nhưng anh cứ chịu đựng mãi thế này cũng không phải cách, với lại chẳng phải anh đã uống thuốc rồi sao? Sao vẫn còn…”

Hắn chợt nghĩ đến gì đó, lập tức hỏi tôi: “Sáng nay em có ăn gì không?”

Thấy tôi lắc đầu, hắn lập tức tỏ ra tức giận, giọng nói nghiêm khắc hẳn: “Đau dạ dày mà lại uống thuốc giảm đau khi bụng rỗng? Anh muốn phá hỏng cái dạ dày của mình luôn à?”

… À, bảo sao lần này đau hơn hẳn bình thường. Hóa ra tôi mơ mơ màng màng quên mất không được uống thuốc giảm đau khi chưa ăn gì. Xem ra sau này thật sự không thể thức khuya nữa, ngay cả chuyện quan trọng thế này mà tôi cũng quên được.

Thẩm Tùng Ngôn vẫn đang lải nhải bên tai, khiến tôi nhớ đến mẹ mình. Bà cũng thường xuyên cằn nhằn tôi như vậy. Vì hay đau ốm nên tôi đã khiến bố mẹ lo lắng không ít lần.

Một cơn nghèn nghẹn đột nhiên dâng lên cổ họng, mang theo chút vị tanh nồng, nhưng tôi đã không còn sức để nghĩ xem đó là gì nữa.

Tôi ngước mắt nhìn Thẩm Tùng Ngôn, thấy miệng hắn đang mở ra đóng lại, nhưng tôi chẳng nghe được gì cả. Ngay cả đường nét khuôn mặt hắn cũng dần trở nên nhòe đi.

Tôi đưa tay ra, định chạm vào hắn xem có phải hắn vẫn đang thật sự tồn tại không. Nhưng vừa đưa tay ra, tôi đã không chống đỡ nổi nữa mà ngã về phía trước.

Thẩm Tùng Ngôn vội vàng đỡ lấy tôi, trông hắn có vẻ rất hoảng hốt, liên tục vỗ nhẹ vào mặt tôi, nói gì đó, nhưng tai tôi ù đặc không nghe thấy gì cả.

Giây tiếp theo, tôi hoàn toàn mất đi ý thức trong vòng tay hắn.