Phản Diện Bị Nam Quỷ Âm U Nuôi Nhốt (Xuyên Nhanh)

Quyển 1 - Chương 7: Bị sinh viên đại học bắt nhốt

Từ Kiểu bước về phía trước một bước, ngăn tên côn đồ tóc vàng sắp vung gậy nện.

Cậu đi đến trước mặt Tào Vệ Đông, nhẹ nhàng nói ra lý do Tào Vệ Đông bị đánh: "Hôm nay mày đυ.ng phải tao ở trên đường, còn nhớ chứ? Coca đã bắn đầy người tao.”

Từ Kiểu cảm thấy mình đứng quá xa tầm nhìn của Tào Vệ Đông, vậy là cậu ngồi xổm xuống, đồng thời túm cổ áo Tào Vệ Động kéo về phía mình.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên kéo lại gần đến mức trong tầm mắt nhau chỉ còn lại mình đối phương.

Từ Kiểu hít một hơi thuốc, phả vào mặt Tào Vệ Đông, sau đó đưa tay xua tan làn sương ngăn cách tầm nhìn của bọn họ.

"Nhớ kỹ, nhìn thấy tao nhớ phải đi đường vòng, nếu không tao thấy mày một lần là đánh mày một lần.”

Từ Kiểu cầm điếu thuốc, vén tóc mái trước trán chắn mất tầm nhìn hộ Tào Vệ Động, đánh giá: “Mày nên đi cắt tóc, không thì cũng sẽ không mù mà chọc vào tao.”

Từ Kiểu đã cho Tào Vệ Đông thời gian phản ứng.

Cậu nghĩ, mình gần hắn như thế này, người này cũng nên phản kháng dù có thế nào chăng nữa chứ nhỉ?

Có thể đυ.ng đầu, dùng răng cắn, dùng tay siết cổ đè xuống đất, những việc này đều rất dễ dàng.

Tại sao vậy?

Tại sao không phản kháng vậy?

Tại sao không hận tôi chứ?

Thật phiền phức.

Chắc chắn là vẫn chưa đủ, nỗi hận vẫn chưa đủ kiên định, nên khiến hắn không biết nên báo thù ai ngay lúc này.

Từ Kiểu siết chặt cổ Tào Vệ Đông, đẩy hắn vào tường, cú đẩy khiến hắn tối sầm hai mắt.

Sau đó, cậu lại cưỡng ép Tào Vệ Đông nhìn mình.

"Biết hút thuốc không?” Từ Kiểu hỏi.

Từ Kiểu lấy điếu thuốc đã hút, không nói năng gì đã nhét thẳng vào miệng Tào Vệ Đông.

"Khụ khụ… khụ khụ khụ…”

Tào Vệ Đông không biết hút thuốc, vất vả ho khan không ngừng, khuôn mặt nhăn nhó lại vì khó chịu đã làm giảm bớt đi vẻ mặt vô cảm.

Từ Kiểu hài lòng thả hắn ra, đầu lưỡi chống lên hàm trên, cười thích thú.

"Nhớ kỹ tao là ai chưa?” Cậu lấy mấy chục tờ tiền mới cứng từ ví nhét vào cổ áo Tào Vệ Đông.

Từ Kiểu vứt đầu mẩu thuốc lá vừa hay rơi vào mu bàn tay của Tào Vệ Đông, cậu dịch chân sang bên giẫm lên mu bàn tay hắn.

Vừa dập tắt đầu thuốc vừa nghiền xương bàn tay Tào Vệ Đông.

Trong mắt Từ Kiểu tràn ngập sự mong đợi, cậu mong chờ Tào Vệ Đông tỏ ra đau đớn.

Chỉ đáng tiếc sự mong chờ của Từ Kiểu đã tan vỡ, Tào Vệ Đông giống như một tờ giấy màu đen nhàu nát, mặc cho Từ Kiểu giày vò giẫm đạp ra sao, Tào Vệ Đông cũng không hề mảy may biến sắc, bởi vì hắn vốn dĩ là vậy.

Từ Kiểu trợn mắt với hắn, chê bai nhổ nước bọt: "Người chết.”

Từ Kiểu quay người vừa ghét bỏ đưa tay quạt mũi, vừa rút một xấp tiền từ trong ví: “Thối quá, mấy người các cậu theo tôi ra ngoài nhận tiền.”

Sau khi Từ Kiểu quay đi, ánh mắt của Tào Vệ Đông như đóng đinh vào lưng Từ Kiểu, ánh mắt mãnh liệt như muốn xuyên thủng toàn cơ thể mong manh của Từ Kiểu.

Từ Kiểu cảm nhận được, cậu quay đầu lại cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ với Tào Vệ Đông.

Mái tóc hồng rực rỡ của Từ Kiểu giống như ngọn lửa đang nhảy múa ở trong đôi mắt đen kịt của Tào Vệ Đông, gần như sắp thiêu rụi sự chết chóc nơi đáy mắt hắn.

Một cơn xúc động không tên bỗng trào dâng ở trong lòng Tào Vệ Đông.

Hắn không cảm xúc vịn tường đứng dậy, lau đi vết máu vẫn còn chưa khô trên mặt, bước thấp bước cao rời khỏi con ngõ bằng một lối ra khác.